Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 117: Tấu khúc ma âm
Cập nhật lúc: 2025-11-27 09:49:19
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trái , Lâm Tu Bạch tuy cũng chút kiến thức về tinh tượng, nhưng đối mặt với tinh bàn pháp trận phức tạp biến ảo khôn lường , tốc độ phá trận của còn kém xa Hám Thiên Túng.
Hắn gian nan di chuyển tinh bàn, trầy trật mãi mới xác định vị trí tinh tú chính xác. kịp vững gót chân, tinh bàn chân xoay chuyển, đổi phương vị —— chẳng khác nào con thiêu mắc kẹt trong mạng nhện, chỉ thể động hứng chịu từng đợt công kích như vũ bão của Hám Thiên Túng.
Triệu Tố Nghê nhíu mày lo lắng: "Cứ đà , Lâm sư sợ là sẽ cái trận pháp mài mòn đến ch.ết mất." Nàng sang Tuân Diệu Lăng, hy vọng tìm một lời giải thích phân tích độc đáo nào đó, thấy sư đang chằm chằm tinh bàn chân Hám Thiên Túng, thất thần...
"Tuân sư ?"
Tiếng gọi của Triệu Tố Nghê như gió thoảng bên tai, chẳng lọt đầu Tuân Diệu Lăng chữ nào.
Tâm trí nàng giờ đây lấp đầy bởi tinh bàn rực rỡ biến ảo . Mơ hồ, nàng cảm thấy chính dường như cũng hóa thành một ngôi nhỏ bé, trôi nổi giữa vũ trụ bao la ——
lúc nàng đang say sưa chìm đắm trong trạng thái huyền diệu , chuỗi Phật châu cổ tay đột nhiên nóng lên báo . Cảm giác nóng rực truyền đến từ cổ tay buộc nàng dứt sự chú ý khỏi tinh bàn.
Tuân Diệu Lăng: "......"
Ta xem!
Phật châu nóng lên.
Ta xem tiếp!
Phật châu nóng rực như than hồng.
Tuân Diệu Lăng bực , dứt khoát tháo phăng chuỗi Phật châu ném sang một bên, tiếp tục dán mắt trận pháp lôi đài.
Càng , đầu ngón tay nàng càng vô thức ngưng tụ linh lực, vẽ những quỹ đạo màu vàng nhạt giữa trung. Dần dần, những quỹ đạo đan xen , tạo thành một mô hình tinh tượng lập thể sống động. Nàng lấy từ tay áo một nắm ngọc phù nhỏ, "treo" chúng lên các quỹ đạo linh khí, khẽ đẩy nhẹ. Ngọc phù đóng vai trò như các thiên thể, bắt đầu xoay tròn, vận hành theo quỹ đạo riêng...
Tòa pháp trận sống vận hành nhịp nhàng như thở của chính vũ trụ.
Trên lôi đài đ.á.n.h khí thế ngất trời, đài Tuân Diệu Lăng cũng chơi vui vẻ vô cùng.
Nhờ màn " mẫu" của Hám Thiên Túng, nàng rốt cuộc cũng nhớ một điều quan trọng.
Hóa , các vì cũng là vật sống.
Chúng là những hình vẽ c.h.ế.t cứng mặt phẳng, cũng chẳng những viên đá khảm hỗn thiên nghi.
Quỹ đạo vận hành của vạn đều thuận theo quy luật tự nhiên, lệch một li, tuần lặp , nhưng vô hình trung lôi kéo, thúc đẩy vạn vật tiến lên.
Cùng lúc đó, lôi đài, Lâm Tu Bạch vì thể phá giải trận pháp của Hám Thiên Túng nên dần rơi thế hạ phong.
Trưởng lão Huyền Hoàng tông ghế trọng tài thở phào nhẹ nhõm, mỉm sang Tạ Chước.
Vị trưởng lão thừa nhận là kẻ nông cạn, giờ phút chỉ thưởng thức vẻ mặt thất bại t.h.ả.m hại của Quy Tàng Tông.
Thế nhưng, Tạ Chước vẫn giữ nguyên nụ ấm áp như gió xuân, dường như huyên náo thế gian chẳng liên quan gì đến .
Trưởng lão Huyền Hoàng tông: Chậc.
Quên mất tên là kẻ lêu lổng tiếng.
Đến tu hành của bản còn chẳng để tâm, gì đến thắng thua của một sư điệt?
Ngay khi trưởng lão Huyền Hoàng tông thất vọng định đầu , ánh mắt Tạ Chước lơ đãng liếc ngoài —— đột nhiên, nụ mặt cứng dần biến mất, khóe mắt khẽ giật giật.
Trưởng lão Huyền Hoàng tông tò mò theo hướng đang chăm chú.
Thư Sách
Chỉ thấy ghế khán giả của Quy Tàng Tông, một thiếu nữ đang nghịch ngợm một trận pháp tinh quỹ thần bí mà từng thấy bao giờ ——
Chỉ liếc mắt một cái.
Những viên ngọc phù trong mắt bỗng nhiên tỏa tinh quang chói lọi, cộng hưởng kỳ lạ với linh khí trong kinh mạch .
... Đó là sức mạnh của Thiên Đạo.
Chứng tỏ trận pháp trong tay đứa bé Thiên Đạo công nhận, thuận theo đức của trời, tuân theo lý của đại đạo!
Trưởng lão Huyền Hoàng tông ngẩn , còn kịp hiểu chuyện gì đang xảy .
Bất thình lình, cảm nhận một luồng linh khí d.a.o động mãnh liệt, khủng khiếp hơn gấp nhiều so với trận chiến của Hám Thiên Túng và Lâm Tu Bạch lôi đài. Linh khí tự động tụ tập , đậm đặc đến mức ngưng tụ thành hình, vô điểm sáng hợp thành dòng sông ngân hà rực rỡ, tạo nên một cơn lốc xoáy khổng lồ ngay bầu trời Trụy Tinh Cốc ——
Dị tượng lập tức thu hút sự chú ý của thể .
Ngay cả Lâm Tu Bạch và Hám Thiên Túng đang đ.á.n.h túi bụi lôi đài cũng dừng tay, ngơ ngác về phía linh quang hội tụ.
Và ngay chính giữa tâm bão linh khí , một đang .
Chính là thiếu nữ nghịch trận pháp lúc nãy.
Đột nhiên, một tiếng đập bàn "Rầm" vang lên chấn động. Tạ Chước chồm nửa lên bàn, vươn tay về phía thiếu nữ theo kiểu "Nhĩ Khang gọi Hạ T.ử Vy", gào lên t.h.ả.m thiết: "MAU —— DỪNG —— TAY —— LẠI ——"
Đáng tiếc, quá muộn.
Mọi trợn mắt há hốc mồm cột linh quang từ trời ầm ầm giáng xuống, ánh sáng chói lòa nhấp nháy liên hồi, soi rõ từng khuôn mặt kinh hoàng xung quanh.
Họ trơ mắt khí tức quanh Tuân Diệu Lăng biến đổi chóng mặt. Giống như một cái hồ nước đang mưa rào trút xuống xối xả, từ Kim Đan kỳ tam trọng cảnh định bắt đầu leo thang vùn vụt... Chỉ trong nháy mắt chạm ngưỡng Kim Đan kỳ đại viên mãn!
Và kinh khủng hơn là nó vẫn chịu dừng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-phu-ngay-ngay-cau-xin-ta-dung-pha-canh/chuong-117-tau-khuc-ma-am.html.]
Sắc mặt Tạ Chước biến đổi kịch liệt.
Lúc chẳng còn màng hình tượng gì nữa, vung quạt đ.á.n.h tan đám linh quang đang tụ tập đầu Tuân Diệu Lăng, phắt sang lôi đài, nghiến răng lệnh:
"Tu Bạch! Toàn lực tấu cầm!"
Lâm Tu Bạch: "Vâng, sư thúc!"
Tuy đầu óc còn đang mờ mịt, nhưng lệnh sư thúc như núi, lập tức thi hành.
Hắn tế cây đàn của , vén tay áo dài, bàn tay trắng nõn lướt dây đàn ——
Duang! Duang! Duang!
Một thứ ma âm (âm thanh ma quái) khó tả nháy mắt vang vọng khắp Trụy Tinh Cốc!
Chỉ thấy Tuân Diệu Lăng, đang nhắm mắt hưởng thụ linh khí tưới tắm, đột nhiên rùng một cái, cả mềm nhũn như cọng bún, ngã vật xuống ghế. Linh quang đầu nàng cũng tan biến sạch sẽ.
Hầu hết tu sĩ khán đài đều ôm đầu bịt tai, mặt nhăn nhó đau đớn, cố gắng ngăn chặn thứ âm thanh đòi mạng khoan não. Những tu sĩ tu vi thấp kém chịu nổi cú sốc âm thanh, mặt cắt còn giọt máu, trợn trắng mắt lăn ngất xỉu.
Hiện trường hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Lâm Tu Bạch: "......?"
Hắn ngơ ngác thu đàn về.
Lúc , mới sực nhớ trận đấu vẫn kết thúc. Hắn sang tìm Hám Thiên Túng ——
"Hám đạo hữu, chúng tiếp tục..."
trận pháp chân Hám Thiên Túng biến mất còn tăm .
Thân hình mảnh khảnh của Hám Thiên Túng lắc lư, mặt xanh mét như tàu lá chuối, run run chỉ tay Lâm Tu Bạch: "Lâm Tu Bạch... ngươi... đê tiện..."
Leng keng, chiếc đèn linh khí rơi xuống đất.
Hám Thiên Túng úp mặt xuống sàn, ngã cái rầm.
Hắn vốn tiêu hao lượng lớn linh lực để duy trì trận pháp. Lại gần Lâm Tu Bạch nhất, hứng trọn đòn tấn công âm thanh trực diện...
Thế là, Lâm Tu Bạch giành chiến thắng lôi đài Nguyên Anh kỳ một cách... thể hiểu nổi.
Chương 83: Chuyện gia đình nhà họ Hám
Mặc dù giành chiến thắng theo cách quỷ dị như , nhưng khi trật tự vãn hồi, các tu sĩ ngất xỉu y tu đ.á.n.h thức, các trưởng lão ghế trọng tài họp khẩn cấp và đưa quyết định cuối cùng:
Do Lâm Tu Bạch sử dụng pháp bảo đăng ký , cộng thêm tiếng hô " lực tấu cầm" của Tạ Chước coi là sự chỉ điểm từ bên ngoài, nên kết quả hạng nhất của Lâm Tu Bạch hủy bỏ, giáng xuống hạng nhì và chỉ nhận phần thưởng tương ứng.
Danh hiệu hạng nhất lôi đài Nguyên Anh kỳ thuộc về Hám Thiên Túng.
Khi tỉnh tin , mặt Hám Thiên Túng chẳng chút vui mừng nào. Hắn dậy, hành lễ với trưởng lão tông môn :
"Trưởng lão, thắng bại là chuyện rõ ràng. Thắng là thắng, thua là thua. Cây đàn là bản mạng pháp bảo của Lâm Tu Bạch, sử dụng trong lúc giao đấu thể coi là phạm quy. Huống hồ nếu dùng thủ đoạn âm công ngay từ đầu, e là cũng thắng nổi. Cho nên, danh hiệu hạng nhất , khó lòng nhận lấy."
Trưởng lão Huyền Hoàng tông thở dài: "Sao ngươi cố chấp thế hả?"
Nói đoạn, vẻ mặt ông cũng thoáng nét ảm đạm.
Tuân Diệu Lăng phá cảnh ngay khán đài, Lâm Tu Bạch dùng tiếng đàn quỷ thần sầu khuấy đảo cả Trụy Tinh Cốc. Hai kẻ phô diễn tư chất phi phàm đến mức phi lý của t.ử Quy Tàng Tông. Hám Thiên Túng nghĩ cũng là điều dễ hiểu. Dù hào quang chiếm hết, cái danh hão hạng nhất cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa —— chỉ là một trận lôi đài thôi mà, Huyền Hoàng tông là thua nổi. Hơn nữa, phần thưởng giữa hạng nhất và hạng nhì tuy chênh lệch, nhưng với gia thế của Hám Thiên Túng và tiềm lực của Huyền Hoàng tông, chút đồ đó thực sự đáng nhắc tới.
" thứ hạng là do các trưởng lão tiên môn cùng quyết định. Ngươi thể phục, nhưng nhận thưởng là tùy ngươi." Trưởng lão Huyền Hoàng tông phất tay áo bỏ .
Hám Nghi bên cạnh nãy giờ, xong liền kéo tay áo Hám Thiên Túng, bất bình : "Huynh trưởng! Nói gì thì , tên Lâm Tu Bạch cũng là thắng vẻ vang! Lúc nãy đài chẳng mắng đê tiện ? Tại từ chối danh dự vốn thuộc về chứ?"
"Muội hiểu ." Hám Thiên Túng tuy y phục xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn toát lên vẻ cao ngạo vốn , "Nếu chiến thắng quang minh chính đại, thà bỏ chứ lấy."
"Huynh trưởng, thế ngốc quá! Đối phương chẳng thèm đạo nghĩa, việc gì ngậm bồ hòn ngọt? Để tìm tên Lâm Tu Bạch lý luận ——"
"Câm miệng!" Hám Thiên Túng phắt , giọng nghiêm nghị hơn hẳn ngày thường, "Muội định gây chuyện gì nữa? Chuyện tỷ thí giữa và Lâm Tu Bạch, há đến lượt một Luyện Khí kỳ như tùy tiện phán xét? Muội dùng Bó Yêu Tác nhục t.ử nhà lôi đài, giờ các trưởng lão đưa phán quyết công bằng, định chạy sang gây sự với Quy Tàng Tông, đắc tội họ đến ch.ết mới lòng ?"
Mặt Hám Nghi đỏ bừng lên tức thì, nước mắt lưng tròng. Nàng dậm chân, gào lên đầy uất ức: "Huynh mắng ! Lại mắng ! Từ lúc nhập môn Huyền Hoàng tông, chẳng điểm nào thuận mắt cả. Hễ sai một tí là soi mói, chỉ trích. Trong lòng , là trận tu giỏi nhất thiên hạ, là nhất. trong mắt , chỉ là một vết nhơ, là một đứa thiên phú kém cỏi, đầu óc ngu si, tính tình khó ưa, là gánh nặng của !"
Nàng quệt nước mắt, hét lớn: "Đã thế thì từ nay thèm để ý đến nữa!" Nói xong, nàng xoay bỏ chạy.
Hám Thiên Túng tràng pháo trách móc của cho ngẩn , vẻ mặt đầy mờ mịt. Thấy nàng bỏ chạy, định đuổi theo ngăn , nhưng cánh tay giơ lên từ từ hạ xuống.
... Nếu thể chọc nàng tức giận mà bỏ về nhà, là chuyện .
Hám Thiên Túng rời nhà tu hành từ khi còn niên thiếu, đến nay mấy chục năm. Muội sinh đẻ muộn, kém nhiều tuổi. Lúc nhỏ mấy khi tiếp xúc, đến khi lớn lên ở chung thì đầy rẫy mâu thuẫn.
Thiên phú của Hám Thiên Túng ở Huyền Hoàng tông thuộc hàng xuất sắc, đương nhiên gia tộc tôn sùng như tấm gương sáng. Các trưởng bối thường lấy mẫu mực để răn dạy con cháu... Cha cũng .
Và Hám Nghi, vì là em ruột của Hám Thiên Túng, càng gánh chịu sự kỳ vọng nặng nề hơn khác. Lại thêm là con út cưng chiều từ bé, sự cổ vũ của gia đình, nàng nối gót trai bái nhập Huyền Hoàng tông. Mọi chuyện ban đầu vẻ suôn sẻ ——
Cho đến khi Hám Nghi phát hiện thiên phú tầm thường của trong trận đạo.
Trước khi nhập môn, Hám Nghi từng thư cho Hám Thiên Túng. Nàng đến Huyền Hoàng tông với lòng ngưỡng mộ trai, đặt mục tiêu noi theo trưởng. Không một thì cũng là hai ngay .
Khi đó Hám Nghi tuy chút tính tiểu thư, nhưng vẫn là một cô nương hoạt bát, tươi sáng.
vài năm tu hành, hiện thực phũ phàng tát thẳng mặt nàng: Thiên phú của nàng ở trận đạo, thậm chí nàng còn khiếu về phù đạo hơn một chút. Nàng những chẳng hai, mà còn với tới nổi tiêu chuẩn t.ử truyền của Huyền Hoàng tông.
Từ đó, nàng trở nên ngang ngược, kiêu ngạo, cực kỳ nhạy cảm với chuyện thắng thua. Chỉ cần một chút chuyện ý cũng đủ khiến nàng nổi trận lôi đình.
Hám Thiên Túng thấy tất cả, nhưng chẳng mở lời khuyên giải nàng thế nào cho .