Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 95: Mời người lớn đến
Cập nhật lúc: 2025-11-26 09:32:41
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngươi thể thăm dò xem tên Ma tộc hợp tác với ngươi tu vi ở cảnh giới nào ? Ngươi chắc đ.á.n.h thắng nổi ?"
"Được , cho dù tu vi của cao hơn , nhưng còn một đám sư bá tu vi đạt đến Phản Hư, thậm chí là Độ Kiếp kỳ —— nếu bây giờ tùy tiện gọi một vị sư bá tới đây, ngươi đoán xem kế hoạch của các ngươi còn thể thuận lợi thực hiện nữa ?"
Chỉ thấy mặt Vân Tốc dần dần hiện lên vẻ trống rỗng tuyệt vọng. Nghe xong những lời "chí mạng" của Tuân Diệu Lăng, nàng trông như sắp vỡ vụn đến nơi.
"... Ba vị tiên sư." Nàng lau mặt đầy bi thương, "Xin cho bình tĩnh một lát."
Hồi lâu , bờ vai nàng rũ xuống, như thể trút bỏ hết sự kháng cự.
"Ta ... hết." Nàng như bất chấp tất cả mà thú nhận, "Chúng và tên ma tu thỏa thuận: đúng ngày tế điển Hoa Thần, Bồng Tiên sẽ xuất hiện với dáng vẻ 'lời nguyền Ôn Quỷ' hành hạ, đó rải những hạt giống mà tên ma tu cung cấp —— những hạt giống đó sẽ mang đến cho Phi Lan Thành một trận đại dịch mới."
"Dưới sự bao trùm của lời nguyền Ôn Quỷ, cả Phi Lan Thành chắc chắn sẽ đại loạn. Lần , Mai thị d.ư.ợ.c hành còn bản lĩnh xoay chuyển tình thế như xưa nữa. Đến lúc đó, bá tánh vì sợ hãi Ôn Quỷ sẽ trút hết oán hận lên đầu Mai thị d.ư.ợ.c hành. Để trốn tránh trách nhiệm, Mai thị d.ư.ợ.c hành chắc chắn sẽ buộc sự thật về câu chuyện trăm năm ..."
Chỉ khi chứng minh tất cả đều là tội nhân, tội của Mai thị d.ư.ợ.c hành mới thể giảm bớt phần nào.
Có lẽ ngay cả thanh danh của Hoa Thần cũng sẽ liên lụy.
thế thì ? Hạnh Nương từ đầu đến cuối vẫn là Hạnh Nương, nàng Hoa Thần, con cũng từng thực sự tôn kính nàng như một vị thần!
Theo kế hoạch, trận ôn dịch thể trừng phạt đám vong ân phụ nghĩa trong thành, khiến hậu nhân Mai thị trả giá đắt.
Nghe xong, cả ba Tuân Diệu Lăng đều sởn gai ốc.
Triệu Tố Nghê khiếp sợ thốt lên: "Ngươi thế nào là ôn dịch ?!"
Dân chúng lầm than, xác ch.ết ngổn ngang... Ôn dịch là một trong những tai họa khủng khiếp nhất nhân gian!
"Thì ?" Vân Tốc ngẩng đầu, thản nhiên đáp, "Năm xưa chính Hạnh Nương cứu cả tòa thành khỏi ôn dịch. Giờ đây chỉ là trả cho họ sự trừng phạt thích đáng, chẳng lẽ quá đáng lắm ?"
Tuân Diệu Lăng hít một thật sâu.
"Vân Tốc cô nương." Giọng Tuân Diệu Lăng lạnh như nước suối hàn băng, "Dù là yêu, điều tối kỵ nhất là để một chiếc lá che mắt mà chấp niệm thành ma."
"Trong thành cố nhiên kẻ thù của ngươi... trăm năm trôi qua, một thành phố lớn sự luân chuyển dân cư như thế , bao nhiêu là mới đến, bao nhiêu vô can với cái ch.ết của Hạnh Nương?"
"Trả thù những kẻ gây tội ác và dùng ôn dịch để gi.ết ch.ết tất cả là hai chuyện khác . Hơn nữa việc cấu kết với Ma tộc. Thiên Đạo ở cao, món nợ chắc chắn sẽ ghi lên đầu các ngươi, thậm chí là ghi lên đầu Hạnh Nương —— đến lúc đó các ngươi ngoài con đường nhập ma thì còn lối thoát nào khác. Ngươi quý trọng tu vi của , cũng quý trọng tu vi của Hạnh Nương ?"
Cách đám năm xưa đối xử với Hạnh Nương quả thực đáng hận.
kế hoạch liên thủ với Ma tộc để tàn sát dân trong thành thì quá mức điên rồ và tàn độc.
Dù xét theo góc độ nhân quả luân hồi, Thiên Đạo cũng sẽ dung thứ.
Vân Tốc quệt nước mắt: "Thiên Đạo... Nếu Thiên Đạo thực sự tồn tại, tại khi Hạnh Nương chịu hàm oan, ông trời quản, đến khi chúng báo thù thì xen !"
Thư Sách
Tuân Diệu Lăng lắc đầu: "Kẻ tổn thương Hạnh Nương báo ứng, mà là tới lúc. nếu các ngươi hại đến vô vô tội, đó là một món nợ m.á.u mới."
Huống chi, Thiên Đạo cũng chẳng tuyệt đối mỹ. Ít nhất Tuân Diệu Lăng một cảm thấy cái "Thiên Đạo" hình như bệnh nặng.
Chỉ xét về kết quả, trong tam giới, Thiên Đạo thiên vị Nhân tộc nhất, nhưng cũng trói buộc nhân tu nghiêm ngặt nhất. Bởi vì chỉ nhân tu mới độ kiếp lôi đình để phi thăng thành tiên.
Hôm nay nhiều với Vân Tốc như cũng là vì... nếu đổi là một con yêu quái tay nhúng chàm, Tuân Diệu Lăng sẽ chẳng phí lời thế . Đằng Vân Tốc khi ma hóa linh lực thuần khiết, chứng tỏ nàng từng dính nhân quả sát hại con . Vì thế Tuân Diệu Lăng mới kiên nhẫn khuyên giải, hy vọng kéo nàng khỏi vũng bùn lầy lội .
Vân Tốc quỳ mặt đất, đôi mắt thâm sâu u tối.
"Tiên sư, ngài ' báo, thời điểm tới'. nếu chúng tự tay, báo ứng bao giờ mới đến?"
"Sẽ đến nhanh thôi."
"Ta tin. Tiên sư, bản tính con vốn tham lam vô độ, bạc tình bạc nghĩa ——"
"Nói thật với ngươi, chuyện Ma tộc nhúng tay ảnh hưởng đến quan hệ hai tộc Nhân - Yêu. Sau khi sự việc kết thúc, dù là Nhân tộc Yêu tộc, chắc chắn sẽ truy cứu." Tuân Diệu Lăng khẽ nâng kiếm, "Chúng tranh luận về bản tính con lúc là vô nghĩa. Ta chỉ xin khuyên một câu, nếu ngươi thực sự gieo rắc ôn dịch, thanh kiếm trong tay định sẵn sẽ dung tha cho ngươi."
"... Vân Tốc cô nương, cả tòa thành rộng lớn , chẳng lẽ bất kỳ ai mà ngươi cảm thấy xứng đáng gọi là ' ' ?"
Vân Tốc theo bản năng nghĩ đến đang ở ngay bên cạnh , Xuân Chi ngây thơ hề tai họa sắp ập xuống đầu ——
"Ta ư? Ta mười tuổi bán Thiều Vân Phường."
"Ta trách cha . Cha thời trẻ việc ngã từ mái nhà xuống thành tàn phế. Mẹ sinh xong thì bệnh tật triền miên, nửa tháng bốc t.h.u.ố.c một . Nhà nghèo đến mức thể sống nổi nữa mới bán , cũng coi như tìm cho một đường sống."
"Tuy cuối cùng bệnh của vẫn khỏi, nhưng tiền bán của ít cũng giúp bà ăn no trong nửa năm cuối đời... Cho nên, một chút cũng hối hận."
"Hơn nữa em còn gặp tiểu thư mà! Tiểu thư nết, chẳng khác gì tiên nữ trong kịch hát cả. Sau tiểu thư ở , em sẽ ở đó, quyết nuốt lời!"
—— Vân Tốc lả , bệt xuống đất.
Nàng lẩm bẩm giải thích một cách yếu ớt, chẳng là đang với ai: "Ta... vốn định sẽ đưa Xuân Chi cùng..."
Tuân Diệu Lăng chợt nhớ đến cái gọi là "đại trận hộ thành" , chỉ cần thêm vài nét bút là sẽ biến thành lồng giam nhốt ch.ết cả lẫn yêu trong thành.
Nếu đại trận quái đản đó cũng là tác phẩm của tên ma tu , chứng tỏ ngay từ đầu ý định để bất cứ ai sống sót rời .
"... Thực việc lựa chọn cũng khó khăn đến thế. Hạnh Nương chẳng đang ở ngay bên cạnh ngươi ?" Thương Hữu Kỳ bỗng phe phẩy quạt, chỉ chiếc bình cổ lưu ly bên cạnh Vân Tốc, "Cũng may Hạnh Nương đạo hạnh cao thâm, hồn phách tan, ý thức lẽ vẫn còn tỉnh táo. Nàng nãy giờ chắc hết đầu đuôi câu chuyện. Chi bằng ngươi tự hỏi nàng xem, rốt cuộc nàng báo thù bằng cách thức tàn độc như ."
Vân Tốc mím môi, thấp thỏm đặt chiếc bình lưu ly quý giá sang một bên, cẩn trọng hỏi: "Hạnh Nương, tỷ nghĩ thế nào?"
Thương Hữu Kỳ gợi ý: "Thế , Hạnh Nương, nếu cô đồng ý thì hãy im lặng. Còn nếu đồng ý, hãy chiếc bình lóe sáng một cái."
Màn đêm buông xuống, bóng cây lay động, tiếng côn trùng kêu râm ran càng gian thêm tĩnh mịch.
Chiếc bình lưu ly lặng lẽ mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-phu-ngay-ngay-cau-xin-ta-dung-pha-canh/chuong-95-moi-nguoi-lon-den.html.]
Giây tiếp theo, bình tỏa ánh sáng dìu dịu như đom đóm, nhu hòa nhưng kiên định, lóe lên một cái.
Vân Tốc trầm mặc thật lâu.
Tuân Diệu Lăng thấy khí tức quanh nàng bình trở , bèn hỏi: "Khi Ma tộc đề xuất kế hoạch tàn sát dân trong thành, ngươi cảm thấy hả ?"
Vân Tốc liếc nàng một cái, ôm chặt chiếc bình lưu ly lòng, hồi lâu mới c.ắ.n môi gật đầu.
"Cho dù ngươi thực sự cảm thấy Nhân tộc đều đáng ch.ết chăng nữa." Tuân Diệu Lăng xua tay, tiếp, "—— Ta tạm thời tính toán chuyện ngươi lợi dụng bọn xong định gi.ết diệt khẩu. Ta chỉ phân tích lợi hại cho ngươi : Một khi Phi Lan Thành thực sự thất thủ, chuyện Yêu tộc cấu kết Ma tộc tàn sát một tòa thành lan truyền ngoài, mâu thuẫn giữa Nhân và Yêu chắc chắn sẽ bùng nổ. Cuối cùng kẻ hưởng lợi chẳng là Ma tộc ?"
"Huống hồ, dù ngươi theo kế hoạch của , báo thù, nhưng để Hạnh Nương rơi tay Ma tộc thì kết cục gì?"
So với Nhân tộc coi Ma tộc là điều cấm kỵ tuyệt đối, thái độ của Yêu tộc với Ma tộc phần mềm mỏng hơn —— bởi Yêu tộc từng lịch sử Ma tộc nô dịch.
dùng đến hai chữ "nô dịch" thì Ma tộc t.ử tế nỗi gì?
Mấy lời của Tuân Diệu Lăng khiến Vân Tốc cứng họng.
"Chúng thực sự hết cách . Ngoài tên Ma tộc đó , chẳng ai chịu giúp chúng cả." Vân Tốc suy sụp , "Năm xưa bao nhiêu tỷ ... chỉ và Bồng Tiên may mắn thoát khỏi ma trảo của Mai lang quân phút chót. Các tỷ hoa linh khác đều bắt hết. Ngay cả linh thực và d.ư.ợ.c điền quý giá Hạnh Nương để cũng Mai thị chia chác cho mấy hộ gia đình cùng gây rối năm đó..."
Đến chia của cũng nhanh gọn lẹ như .
Cũng chẳng lạ, ngay từ đầu đây là một cái bẫy giăng sẵn nhắm Hạnh Nương.
Thương Hữu Kỳ thắc mắc: "Theo lý mà , cỏ cây hóa linh vốn hiếm. Hạnh Nương bí kỹ tu hành hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, hành y tế thế, trong giới Yêu tộc cũng coi là thiên phú dị bẩm. Phi Lan Thành sát Thập Vạn Đại Sơn như thế, tại các ngươi thử cầu cứu Yêu Quân?"
Vân Tốc trưng vẻ mặt ngơ ngác quen thuộc.
"Yêu Quân... là vị nào?"
"......" Cả ba Tuân Diệu Lăng đồng loạt đỡ trán.
Thương Hữu Kỳ hít sâu một , kiên nhẫn giải thích: "Yêu Quân là những kẻ mạnh nhất trong Yêu tộc, trấn thủ tứ phương trong Thập Vạn Đại Sơn. Bọn họ tuy thờ ơ với con , nhưng... trong việc bảo vệ đồng tộc thì cũng coi như tận tâm tận lực."
Phong tục của Yêu tộc coi trọng "cá lớn nuốt cá bé", kẻ mạnh là vua hơn cả Nhân tộc. Kẻ yếu cúi đầu xưng thần kẻ mạnh.
đó là luật đối nội.
Đối ngoại, trong bối cảnh ba tộc Nhân, Yêu, Ma tranh giành lợi ích, ai lộ điểm yếu sẽ đ.á.n.h tơi bời.
Nhân tộc lượng đông đảo, nhưng tỉ lệ tu sĩ nhiều. Hơn nữa tu sĩ còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ phàm nhân, sức mạnh luôn phân tán.
Yêu tộc thì thực lực cơ thể mạnh yếu chênh lệch một trời một vực. Vấn đề lớn nhất là khả năng sinh sản kém. Vì , họ luôn cố gắng bảo vệ tối đa lực lượng nòng cốt của tộc . Huống hồ chuyện của Hạnh Nương... dù xét Cửu Châu, cũng hiếm trường hợp một đại yêu ngàn năm phàm nhân lật đổ thê t.h.ả.m như ... Nếu báo lên Yêu Quân, chừng ngài còn đích nhúng tay .
Yêu Quân và đám yêu binh trướng chính là chỗ dựa vững chắc của Yêu tộc.
Vân Tốc và Bồng Tiên, hai hoa yêu "nhà quê", mất cả trăm năm mới hóa hình là cố gắng hết sức, e là cả đời từng bước chân khỏi Phi Lan Thành, cũng từng giao tiếp với các yêu tộc khác.
... Quả đúng là yêu quái vùng sâu vùng xa danh bất hư truyền.
"Thế ." Tuân Diệu Lăng đột nhiên lên tiếng, "Nếu ngươi thực sự tin tưởng bọn , chúng sẽ mời Yêu Quân tới đây, cùng với Thành chủ quyết định hình phạt cho những kẻ trong thành, cũng như bồi thường cho Hạnh Nương. Thấy ?"
Thương Hữu Kỳ và Triệu Tố Nghê kinh hãi: "Muội định mời Yêu Quân?!"
Tuân Diệu Lăng tỉnh bơ đáp: "Chứ còn nữa? Cái 'kèo' to thế ba đứa gánh nổi? Đây là một tòa thành nhân gian, sát Thập Vạn Đại Sơn, vị trí địa lý vốn dĩ nhạy cảm, còn thêm Ma tộc quấy rối —— đ.á.n.h đuổi Ma tộc thì chúng , nhưng chuyện của Hạnh Nương, chỉ mời mấy vị tu sĩ cao cấp của Nhân tộc đến xử lý thì công bằng. Nếu Yêu Quân tọa trấn, chắc chắn ngay cả Thành chủ cũng dám thiên vị."
Sự việc diễn biến vượt xa dự đoán của Vân Tốc —— nàng ngẩn đó, ba vị tu sĩ Nhân tộc bàn bạc chuyện mời Yêu Quân cứ như chợ mua rau.
Thương Hữu Kỳ thấy đau đầu: "Nếu mời Yêu Quân, thì mời vị nào đây?"
Triệu Tố Nghê cần suy nghĩ đáp ngay: "Vụ án liên quan đến linh hồn cỏ cây, chi bằng mời vị Thanh Tuế Quân ở phía Tây. Ta từng trong điển tịch, vị Thanh Tuế Quân là một cây tùng vạn năm tu luyện thành yêu, thông minh cơ trí, tôn xưng là đầu trong giới cỏ cây hoa lá hóa linh."
Thương Hữu Kỳ suy tư: "Vậy còn phía Nhân tộc..."
Tuân Diệu Lăng chốt hạ: "Phía Nhân tộc, cứ mời Tần sư bá của qua xem . Sẵn tiện am hiểu y thuật, ít nhiều thể khắc chế tên ma tu chuyên gieo rắc ôn dịch ."
Lần đến lượt Vân Tốc hoảng hốt:
"Cư... cư nhiên kinh động đến nhiều đại nhân vật như ?"
Vốn tưởng Tuân Diệu Lăng "gọi " (diêu nhân) chỉ là dọa chơi, ai ngờ nàng thật.
Tuân Diệu Lăng: Ta còn đủ tuổi thành niên , gặp chuyện khó thì gọi lớn gì sai!
Nói là , Tuân Diệu Lăng lập tức dùng ngọc giản truyền tin cho Tần sư bá.
Tin gửi lúc nửa đêm, đến rạng sáng.
Giữa biển mây mù lượn lờ, một đạo kiếm quang lộng lẫy x.é to.ạc chân trời, trong chớp mắt tới nơi. Một nữ t.ử dung mạo ung dung, đại khí, mặc váy đỏ rực rỡ, tay áo rộng tung bay, chân đạp mây lành chậm rãi đáp xuống.