Sự Rung Động Có Chủ Ý - Chương 35: Thư Ninh phản đòn - Vừa bẩn thỉu vừa thấp kém.
Cập nhật lúc: 2025-07-27 04:21:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Á…” Chu Bách Vũ giẫm lên chân, khẽ rên một tiếng.
“Anh Bách Vũ, xin , em cố ý!” Chung Minh Nguyệt vội vàng xin : “Chị em đến .”
“Anh thấy .”
Chu Bách Vũ thậm chí dám lâu.
Bởi vì lúc , cô quá .
Vài ngày gần đây, vẫn luôn tự nhủ, khi Hạ Văn Lễ chỉ là đang đùa bỡn với cô thôi.
Biết một ngày nào đó sẽ bỏ rơi cô.
Như , vẫn còn cơ hội.
giờ , Hạ Văn Lễ đúng là đang chăm sóc cô .
Bởi vì cô của bây giờ, như đang phát sáng, tự tin bình thản.
Ánh mắt vô thức cô hút lấy.
Meivory
Vợ chồng Chung Triệu Khánh thấy ánh đèn sân khấu cô giành mất, sốt ruột bực bội.
“Em mau kéo con ranh đó góc cho .” Chung Triệu Khánh đè thấp giọng với vợ: “Nó đúng là chọn ngày thật đấy, còn ăn mặc thế , rõ ràng là cố tình đến giành sự chú ý!”
Lưu Tuệ An vòng qua đám đông đến bên cạnh Chung Thư Ninh: “Thư Ninh , dạo con ?”
“Bà thật sự quan tâm ?”
“Con gì kỳ , gọi con về từ lâu mà.”
Lưu Tuệ An liếc bộ váy cô, là đồ đắt tiền, thấy quen mắt: “Cái váy … con lấy ở thế?”
Chung Thư Ninh gì, Lưu Tuệ An cũng vội gặng hỏi.
“Con qua nghỉ một lát , đợi em con khiêu vũ xong, con sẽ chuyện tử tế.”
…
Chung Thư Ninh cũng phản ứng gì, chỉ lặng lẽ về góc phòng xuống.
Chân cô đang đau, quả thật nên lâu.
Chung Minh Nguyệt thấy cướp hết ánh hào quang, đặc biệt là khi thấy chiếc váy Chung Thư Ninh, sắc mặt tối sầm . Cô từng thấy chiếc đầm hội đó , kiểu dáng cực kỳ kén dáng , còn vận chuyển từ nước ngoài về, điều quan trọng nhất là:
Không cho thuê, cho mượn.
Chỉ bán!
Chung Thư Ninh lấy tiền để mua một bộ váy như thế?
Nhất là khi cô phát hiện ánh mắt của Chu Bách Vũ ngừng d.a.o động, cuối cùng vẫn dừng Chung Thư Ninh. Chung Minh Nguyệt tức đến nghiến răng: “Anh Bách Vũ, xem rốt cuộc dạo chị em ?”
Mặt Chu Bách Vũ biểu cảm.
Anh nhưng dám !
“Chiếc váy đến em còn dám mua, chị lấy tiền chứ?”
“Anh xem, khi nào khi bỏ nhà , chị cặp kè với ông già nào ?”
“Ai với em thế?” Chu Bách Vũ nhíu mày.
“Em đoán thôi mà, chứ thì lấy gì mua ? Hoặc cũng là hàng nhái, giả bộ vẻ sang chảnh.” Chung Minh Nguyệt vẻ vô tội: “Anh nghĩ xem, liệu khi nào chị em tiểu tam cho …”
Còn hết câu, Chu Bách Vũ đột nhiên buông tay khỏi eo cô .
Chung Minh Nguyệt sững , khó hiểu quanh: “Anh Bách Vũ, gì ? Mình còn đang nhảy mà!”
Bao nhiêu đang kìa!
Chu Bách Vũ cô chằm chằm.
Vốn dĩ buổi tiệc tiết mục khiêu vũ, là do Chung Minh Nguyệt cố tình thêm phần mở màn. Cô nhảy, còn học cấp tốc cho bằng . Anh ngu, rõ ràng là nhắm Chung Thư Ninh.
Cô rằng:
Không chỉ Chung Thư Ninh mới khiêu vũ!
cô chỉ là mới học, động tác cứng vụng. Chu Bách Vũ giẫm lên mấy và mất sạch kiên nhẫn từ lâu.
Nếu vì…
Thì chẳng buồn quan tâm tới Chung Minh Nguyệt!
“Thế nào? Không bằng cô thì bôi nhọ cô ?”
“Em , em chỉ sự thật thôi mà.” Chung Minh Nguyệt vẫn vẻ ngây thơ:“Thế xem, rốt cuộc dạo chị em ?”
“Chung Minh Nguyệt, em thật khiến buồn nôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-rung-dong-co-chu-y/chuong-35-thu-ninh-phan-don-vua-ban-thiu-vua-thap-kem.html.]
Nói xong, mặc kệ cô , rời !
Khoé mắt Chung Minh Nguyệt quét qua, thấy cả tên trai “hờ” của cũng đang chằm chằm về phía Chung Thư Ninh, cô tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Mọi xung quanh đều sửng sốt, may mà âm nhạc dừng đúng lúc. Chung Triệu Khánh lập tức bước lên, tuyên bố điệu nhảy mở màn kết thúc.
Chung Triệu Khánh mời nhà họ Phùng lên sân khấu, phát biểu một bài cảm động lòng . Lưu Tuệ An bên cạnh Chung Minh Nguyệt, ôm con lau nước mắt. Có nhiếp ảnh gia ghi khoảnh khắc đó, cả khung cảnh trông đầy cảm xúc.
Chung Thư Ninh ở một góc, ánh mắt thản nhiên:
Giả tạo đến buồn nôn.
Sau đó, vợ chồng Chung Triệu Khánh kéo Chung Minh Nguyệt chào hỏi từng khách mời.
Khoảng mười mấy phút , Chung Minh Nguyệt cầm ly rượu tay, lắc lư bước đến mặt cô: “Chị , tối nay bận quá, giờ mới thời gian tiếp chị.”
Chung Thư Ninh liếc cô một cái, đáp.
“Chị lấy bộ váy ở ?”
“Cô thích ?”
“Em chỉ tò mò thôi.”
“Bộ váy cô đang mặc, thấy quen lắm.”
“Vậy ? Mẹ em đặt may riêng từ nước ngoài đấy.” Chung Minh Nguyệt kiêu hãnh đáp, đầu còn đội một chiếc vương miện nhỏ, cứ như công chúa.
“Chung Minh Nguyệt, khâm phục cô đấy, dối mà đổi sắc mặt.” Chung Thư Ninh khẽ , giọng thờ ơ.
“Ai dối cơ?”
“Bộ váy cô đang mặc rõ ràng là cái chọn.” Ánh mắt Chung Thư Ninh liếc về phía Chu Bách Vũ đang cách đó xa: “Đàn ông của cô cũng , là thứ cần nữa.”
“Chung Thư Ninh!” Chung Minh Nguyệt ngờ giữa nơi đông thế mà cô dám khiêu khích cô , tức đến mức tay run lên bần bật.
“Chị ghen tị với em, đúng !”
Chung Thư Ninh chỉ khẽ , vẻ mặt hờ hững, giễu cợt khinh thường.
Lúc , điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi của Hạ Văn Lễ.
Phòng tiệc quá ồn, cô dậy định ngoài máy, ngờ Chung Minh Nguyệt nghiêng một cái, ly rượu vang đỏ tay lập tức nghiêng đổ, rượu tràn từ miệng ly đổ thẳng lên váy của Chung Thư Ninh.
“Ôi, chị , em xin nhé, em cố ý !” Miệng Chung Minh Nguyệt xin nhưng mặt chẳng tí áy náy nào.
“Chị là rộng lượng, chắc trách em nhỉ?”
“Tiếc thật đấy, chiếc váy như .”
Chung Thư Ninh cúi đầu xuống chiếc váy ướt.
Đây là…
Quà của ngài Hạ tặng cô.
Cũng là chiếc váy hội đầu tiên thuộc về riêng cô, dĩ nhiên cô quý trọng.
Khóe môi Chung Minh Nguyệt khẽ nhếch lên, uốn éo định rời , ngờ bàn chân bỗng nhiên vấp thứ gì đó.
Giữa tiếng kêu thất thanh, ánh mắt trong hội trường đều . Họ chỉ thấy Chung Minh Nguyệt ngã sấp xuống đất trong tư thế… mặt chó đập đất.
Phần rượu vang còn trong ly đổ hết lên n.g.ự.c váy của cô .
“Chung Thư Ninh!” Chung Minh Nguyệt tức điên, chiếc vương miện kim cương đầu cũng rớt lăn lóc đất.
Tối nay, rõ ràng là buổi tiệc thuộc về cô .
Chung Thư Ninh che n.g.ự.c bằng một tay, cúi . Có lẽ vì chất liệu váy đặc biệt nên khi rượu ngấm , nơi chân váy như nở rộ một đóa hoa hồng kiều diễm đến mê hoặc. Cô khẽ nhếch môi :
“Chung Minh Nguyệt, cô đúng là… bẩn thỉu thấp kém.”
Thấp kém?
Vì mặc váy nên khó khăn lắm Chung Minh Nguyệt mới gượng dậy . Chung Thư Ninh nghiêng , cúi đầu xuống cô từ cao, ánh mắt lạnh lùng:
“Nói thật nhé, lường cô sẽ giở trò, chỉ ngờ thủ đoạn của cô tầm thường và vụng về đến thế.”
“ nhẫn nhịn cô là vì gây thêm rắc rối nhưng bố cô. chẳng nghĩa vụ chiều chuộng cô cả.”
“Trước đây chấp, nghĩa là dễ bắt nạt.”
“ dây cô là do rộng lượng, còn cô thì cứ bám lấy buông…”
Khóe môi cô cong lên, ánh đèn pha lê lấp lánh, ánh mắt cô sáng như ánh , lạnh lùng mà chói lòa:
“Chung Minh Nguyệt, xem, cô thích dạy dỗ, ?”
Chung Minh Nguyệt cắn chặt môi, tay siết lấy váy, tức đến mức cả run lên.
Cô ngờ… ngờ Chung Thư Ninh dám thẳng như thế mặt bao nhiêu !
Một đứa con nuôi, nếu nhờ bố cô thương tình cưu mang, cho miếng cơm ăn thì cô ngày hôm nay ?