Không chỉ , nếu hỏi  rằng điều gì khiến  kiệt sức nhất trong những năm tháng  vợ Lục Minh Khang, thì ngoài sự phản bội của  , chính là việc  sống chung với  chồng.
 
Mẹ chồng là mẫu phụ nữ truyền thống kiểu cũ, nhưng   nhồi nhét thêm  đó sự thực dụng và ích kỷ đến lạnh . Ngay từ ngày đầu về  dâu,   cảm nhận rõ,    chào đón.
 
Hôm  về nhà chồng, trời mưa tầm tã. Xe hoa  dừng  cổng, bà   chắn ngay cửa,  nở  một nụ .
 
"Con dâu bây giờ mà để  chồng   đón thế  là may mắn lắm . Phận đàn bà thì    phận mà sống cho ,"
 
Bà buông một câu như mưa giội  lòng ,  sự chứng kiến của họ hàng hai bên.
 
  gượng, tự nhủ bà chỉ là  lớn khó tính.  hóa , đó mới chỉ là màn chào sân.
 
Mẹ chồng soi mói  từng ly từng tí lúc   việc nhà, nấu nướng. Lý do là “ chắc  sạch sẽ” và “động tay động chân  bếp nhà chồng là   phép tắc”.
 
   phép  khỏi nhà  6 giờ tối nếu   chồng  cùng.
 
Mỗi tháng  nộp một khoản “phí sinh hoạt chung”, dù  là  mua gần hết đồ dùng trong nhà.
 
Còn chuyện riêng tư? Không tồn tại.
 
Căn phòng vợ chồng  ngủ, bà thản nhiên mở cửa  bất cứ lúc nào: khi  đang  đồ, đang  việc,  thậm chí là đang nghỉ ngơi cuối tuần. Bà gọi đó là “kiểm tra nề nếp”.
 
Một ,  đặt lịch spa, về nhà trễ hơn thường ngày 30 phút. Vừa mở cửa,   thấy  chồng  chễm chệ ở ghế sofa, ánh mắt như hai mũi kim:
 
“Làm dâu mà ăn chơi thế  thì nhà tan cửa nát lúc nào  .”
 
 cố gắng giải thích – rằng đó là  đầu tiên   chăm sóc da  hơn nửa năm kết hôn  dành hết tất cả thời gian phục vụ nhà chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/su-tra-thu-cua-nguoi-vo-yhma/chuong-5.html.]
 
 bà chỉ hừ lạnh:
 
“Dâu  là dâu  cần phấn son. Ở nhà lo cho chồng, lo cho nhà chồng là đủ!”
 
Còn chuyện ăn uống? Một cơn ác mộng.
 
 dị ứng hải sản. Điều đó Lục Minh Khang   rõ.  khi  nhắc khéo với  chồng rằng   ăn  tôm, cua, bà    với ánh mắt khinh khỉnh:
 
“Thứ con gái thành phố chảnh choẹ. Thịt cá cũng kén. Lúc bé ba  cô  dạy    chịu đựng ?”
 
Và từ hôm đó,  mâm cơm luôn xuất hiện món hải sản gì đó. Còn phần , là một bát cơm trắng với đĩa rau xào.
 
Lục Minh Khang thấy nhưng  . Anh  chỉ lảng  hoặc buông vài câu vuốt ve :
 
“Mẹ đừng gay gắt quá. Vợ con yếu bụng thật.”
 
  từng rơi nước mắt giữa mâm cơm như .
 
 nhớ  ,   mất chìa khóa cổng vì sơ ý. Hôm đó trời mưa,   ngoài gọi điện thì  chồng từ trong nhà ló đầu :
 
“Mất là mất. Cô tự về nhà  đẻ mà đợi chồng về mở cửa!”
 
  ngoài gần một tiếng, mưa xối xả, ướt hết cả . Cuối cùng, hàng xóm thương tình chạy qua gõ cửa gọi giúp. Mẹ chồng mới chịu mở, nhưng   to:
 
"Con gái   giữ cửa giữ nhà thì giữ  chồng thế nào?"
 
 cảm giác    là một thành viên trong gia đình , mà là   thuê  công –    việc,   chịu đựng.