Tối đó, Nguyệt Nương  trói , ném  phủ công chúa.
Công chúa  lạnh: "Muốn nam nhân ? Ta cho ngươi, mười  một , ngươi  hài lòng ?"
Mười  đàn ông vạm vỡ bước lên, định khiêng Nguyệt Nương .
Dung Lang,  nửa tháng kiên trì, cuối cùng  quỳ xuống, cúi đầu.
"Thả nàng ,  nguyện hầu hạ công chúa ba năm."
"Ba năm , nếu công chúa chán ghét, xin cho  một cái c.h.ế.t sạch sẽ, đừng  hại Nguyệt Nương và  nhà của ."
Nguyệt Nương , đó sẽ là  cuối cùng nàng gặp Dung Lang,   thành tiếng.
Dung Lang thì thầm: "Nàng hãy chạy thật xa, nàng  sẽ  còn  khó dễ  nữa."
Nguyệt Nương tối đó liền biến mất  để  dấu vết.
Dung Lang  xong, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cầm d.a.o chặt đứt cái mà mệnh căn của .
Công chúa đến, kinh ngạc: "Tội gì ngươi   như ?"
Dung Lang đau đớn : "Ta giữ lời hứa, hầu hạ  ba năm, vẽ tranh cho ,  nô lệ cho .   thể , mãi mãi chỉ thuộc về Nguyệt Nương."
Câu chuyện đến đây kết thúc.
Các nữ tử bên ngoài  xong, mắt đỏ hoe.
"Miệng của Tam Nương, thật là lừa gạt,  đời   gì   nam nhân trung trinh như ."
" ,  xong, trái tim yêu đương của  cũng  đau."
Các nữ tử chỉ trích, vỗ vỏ hạt dưa  váy,  tản .
Ta  lưng thu dọn cây gỗ ở cửa sổ.
Gió  nổi, trời sắp mưa.
...
Gần đây, các nữ nhân thường xuyên thức khuya  ngủ.
Trong bóng tối, từng đôi mắt to sáng lấp lánh như mắt chim ưng,  ngừng dõi theo.
Nguyên Hoài tướng quân thích sạch sẽ, ban đêm thao luyện xong,   sông ngoài doanh trại tắm rửa.
Mỗi khi tướng quân đến, các nàng đều  dậy.
Từng cái đầu xinh  chen chúc đầy ắp bên cửa sổ, .
“Nước trong hơn sẽ càng .”
“Ngày mai chúng  sẽ  nhổ sạch đám cỏ lau đó.”
Ta cũng chen chúc xem một hồi, thấy chán.
“Các ngươi đoán xem, m.ô.n.g Nguyên Hoài tướng quân  trắng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-banh-thit-chu-khong-ban-thit/chuong-3.html.]
Nghe , các nữ nhân lập tức xao động.
“Mông tướng quân thường xuyên  giáp che khuất, chắc hẳn  trắng.” Các nàng thì thầm.
“Ta cũng nghĩ .”
Ta  dậy : “Ta sẽ cho các ngươi thấy m.ô.n.g của tướng quân, thế nào?”
Các nàng vui mừng: “Thật ?”
“Ta  việc, các ngươi cứ yên tâm.”
Ta cúi , lén lút  về phía sông.
Khi Nguyên Hoài phát hiện  ,    trong đám lau sậy  mặt , mặt mày tươi , tay ôm lấy quần của .
Hắn  vẻ hoảng hốt, tay vơ vẫm  bắt lấy cái gì đó, chỉ nắm  một mảnh  khí.
Ta  chút kiên kỵ, đánh giá  từ  xuống .
Nguyên Hoài tướng quân đúng là một   diện mạo .
Gân cốt rắn chắc, làn da đồng cổ   chút thịt thừa.
Chỗ cần mập thì mập, chỗ cần gầy thì gầy.
Ta  tươi: “Tướng quân, tắm rửa ?”
Nguyên Hoài tức giận: “Ngươi  gì ?”
Ta : “Lần đầu gặp mặt, tướng quân bảo  là đê tiện, Tam Nương  từ  đến nay  bao giờ chịu mang tiếng vô căn cứ.”
Nói xong, “vèo” một tiếng,  ném quần của   xa.
“Tướng quân,  nhặt nha!”
Nguyên Hoài  nhạt, cúi xuống  nước nhặt một viên đá.
“Ngươi  nhất cứ  yên tại chỗ,  sẽ điều chỉnh lực đạo đánh ngươi bất tỉnh. Nếu  lỡ như thất thủ đánh chết, đừng trách .”
Ta chỉ tay: “Nhìn thấy cái cửa sổ  ? Đã chen đầy kín các tỷ  của . Đánh ngất  một , sẽ  vô   xông . Tướng quân, hôm nay m.ô.n.g của ngươi coi như lộ chắc !”
Nguyên Hoài mặt tái xanh, hàm răng nghiến chặt kêu lách cách.
“Ngươi  tìm chết.”
“Chết thì chết, Tam Nương  thành quỷ cũng phong lưu!”
Ta vỗ tay  lớn, Nguyên Hoài tướng quân hôm nay rơi  tay , coi như khó lòng thoát khỏi!
   ngờ, trời cao vì cứu m.ô.n.g của Nguyên Hoài, thật sự  ban cho  đôi cánh.
Càng  thể ngờ, đôi cánh đó  là chính .
Ta đang  vang, tự cảm thấy  nắm chắc thắng lợi, thì đột nhiên cảm thấy m.ô.n.g đau nhói.
Đưa tay  sờ, tay chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Cảm giác trơn tuồn tuột, lạnh lẽo, ghê tởm, rõ ràng là...
Rắn!