Ta hét lên một tiếng, nhảy vọt lên ba thước,  lóc lao  nước sông tìm Nguyên Hoài.
Khuôn mặt  chắc chắn đang dần trở nên cứng ngắc.
Môi  chắc chắn đang dần biến thành đen tím.
Ta thấy vẻ mặt Nguyên Hoài từ hoảng hốt chuyển thành kinh hãi.
Trước khi lưỡi   cứng đờ,  lắp bắp : “Mông... rắn...”
Nguyên Hoài hiểu ý.
Trước khi mất ý thức,  thấy Nguyên Hoài một tay xé bỏ quần của , mở miệng cắn  m.ô.n.g .
Người    khi chết, năm giác quan và nhận thức sẽ  khuếch đại vô hạn.
Ta  thấy âm thanh hít thở lạnh lẽo từ bên cửa sổ.
Thật là âm mưu  thành,  quân bất lợi.
Ôi, Tam Nương   còn mặt mũi gặp gỡ ông bà tổ tiên.
....
"Tam Nương thật là quá dữ dội!"
"Nguyên Hoài tướng quân, một nam nhân vốn  dễ  khuất phục, ngay cả công chúa cũng  thể  gì ,  mà Tam Nương  dễ dàng khiến   hôn mông."
"Nếu chúng    năng lực của Tam Nương,  lẽ  cần  bán thịt lâu như ,   thể tìm  chỗ dựa lâu dài."
"Đáng tiếc là vẫn   m.ô.n.g của tướng quân  trắng  ."
"Ha, chờ Tam Nương tự  xác nhận , chúng  hỏi nàng."
Các nàng quây quanh đầu , bàn tán xôn xao. Nghe mà  chỉ  c.h.ế.t  cho xong.
Hơn nữa, Nguyên Hoài tướng quân  hỏi thăm, sớm    thực chất là  bán bánh thịt, mà hôm qua   chỉ   coi tấm chắn mà còn   cắn m.ô.n.g giữa chốn bao . Áy náy càng thêm áy náy,  với vẻ mặt xả  vì nghĩa, một hai đòi  cho  một danh phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-banh-thit-chu-khong-ban-thit/chuong-4.html.]
"Danh tiết của nữ nhân  quan trọng,  sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Tướng quân   quầy bán bánh thịt mới mở  của , với vẻ mặt như sắp chết.
"Danh tiết chẳng là gì, Tam Nương  cần." Ta vẫy tay đuổi  , đừng  lỡ thời gian nướng bánh của .
Nguyên Hoài  những chiếc bánh trong tay , đột nhiên hỏi: "Ngươi bán bánh thịt ở đây, mỗi tháng kiếm  bao nhiêu  bạc?"
Ta đáp: "Không nhiều  ít,  một lượng bạc."
Nguyên Hoài : "Đến quân doanh ,  sẽ trả gấp năm ."
Ta hối hận đến mức  bóp chặt đùi.
Hừ! Lúc nãy sợ  đến thu thuế nên báo ít!
Ta thu dọn đồ đạc, cùng Nguyên Hoài trở về quân doanh.
Hành lý đơn giản, chỉ là một bọc quần áo , một cái chậu rửa mặt, một cái lược, tất cả đều treo  lưng ngựa của Nguyên Hoài.
Ta ôm một cái hũ, một cuộn tranh, cùng Nguyên Hoài dắt ngựa.
"Hũ đó đựng gì?"
"Tro cốt của phu quân  mất."
Nguyên Hoài im lặng một lúc,  hỏi: "Sao  nhập thổ vi an?"
"Ta lang thang bốn phương,   nơi ở cố định,   thì mang theo đó. Hắn thích núi sông hồ biển, hoa cỏ chim muông, chắc chắn cũng thích  theo  để  ngắm."
Ta ôm chặt cái hũ  về phía xa: "Đã ba năm dập vùi, hy vọng năm nay  thể cho   yên ."
Nguyên Hoài   gì thêm, bầu  khí  phần u ám.
Ta mở lời trêu chọc : "Tướng quân năm nay hai mươi ba,    từng đề cập chuyện hôn nhân. Có  cơ thể  điều gì  thể   ?"
Nguyên Hoài quả nhiên ngay lập tức tỏ vẻ  giận.
Ta  : "Tướng quân  cho  danh phận, chẳng lẽ    lấy   bia đỡ để đối phó với nghị luận của  ?"
Nói đến đây,  nghĩ  sẽ tức giận.