Tin tức của công chúa còn nhanh nhạy hơn dự đoán của .
Ta và Nguyên Hoài  dạo thị trấn xong, ngay đêm hôm , công chúa liền tới nhà bếp.
Ta đang g.i.ế.c heo, ngẩn đầu   qua nàng một cái.
Công chúa vẫn giữ bộ mặt kiêu ngạo , bên cạnh nàng  vẫn  tên thị vệ nọ.
Gương mặt đầy vết sẹo của thị vệ ,   thể nào quên. Ngày đại hôn,   g.i.ế.c c.h.ế.t bốn thị vệ của Dung gia, mang Dung Lang .
Về ,  trói  và ném  phủ công chúa cũng là .
Ba năm ,cũng chính  là  vứt xác Dung Lang  núi hoang, để mặc chó hoang cắn xé.
Ta   vật lộn với bầy chó hoang, m.á.u me đầy  mới lấy   một phần  thể của Dung Lang từ miệng bọn chúng.
Từ đó về ,   thể mặt  đổi sắc mà g.i.ế.c heo.
Có vẻ như cảnh tượng đẫm m.á.u  mắt  công chúa kinh hãi, giọng  của nàng   còn kiêu ngạo như thường lệ.
"Vì  nửa đêm  g.i.ế.c heo?" Công chúa hỏi.
"Hôm nay  chợ mua  d.a.o mới,  kìm , nên  thử ngay." Ta lau mặt dính đầy m.á.u heo, vết m.á.u lem đầy nửa mặt.
Công chúa  qua mái tóc rối bù của , nheo mắt  : "Dáng vẻ của ngươi, hình như  chút quen mắt."
Tay  thuần thục lột da heo, tự giễu : "Những kẻ tiện dân như ,   cơ hội gặp  công chúa. Công chúa cảm thấy  quen mắt,  lẽ là vì dân chúng ở tầng chót  vẻ ngoài và khí chất tương tự."
Công chúa gật đầu: "Cũng đúng."
Ta bưng phần thịt heo  lột da để lên thớt, bắt đầu lọc xương. Công chúa lặng lẽ lùi  một bước,  hỏi: "Nghe  Nguyên tiểu tướng quân hôm nay dẫn ngươi  dạo, mua  nhiều thứ?"
Ta  lớn: "Công chúa    ? Vừa thấy công chúa, tướng quân liền chăm chút ăn mặt tỉ mỉ,  mua sắm khắp nơi. Tướng quân , từ nhỏ   từng tiếp xúc với nữ nhân,   nữ nhân thích gì, nên gọi   cùng, nhờ  giúp  chọn lựa."
"Nguyên tiểu tướng quân cũng là  bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp. Nhìn cái túi  đầy quần áo và trang sức, đều là màu hồng nhạt, cũng   mua cho ai. Chẳng lẽ là mua cho kẻ g.i.ế.c heo như  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-banh-thit-chu-khong-ban-thit/chuong-8.html.]
Công chúa   ngớt: "Tất nhiên   ngươi."
Ta chỉ tay về phía bên cạnh: "À, bên  còn  món chè hạnh nhân tướng quân mua,  là vị ngọt thanh. Chúng   phân thấp kém,   phúc hưởng món chè hạnh nhân thanh đạm , dỳ  đời   đủ khổ . Chúng  chỉ ăn ngọt thôi."
Công chúa kiêu ngạo: "Đó là khẩu vị của bản cung."
Nàng   sang tên thị vệ  vết sẹo: "Mang đến cho bản cung thử."
Tên thị vệ bưng một bát, đặt một thìa bạc  bát,  kỹ một lúc  đưa cho công chúa.
Công chúa cầm thìa bạc, múc một thìa cho  miệng. Nàng  nhăn mặt,  nếm thêm một thìa.
"Đây là vị gì? Không giống hạnh nhân."
Ta ngẩng đầu  qua, hoảng hốt kêu lên: "Sao  đưa cho công chúa bát ? Bát  mới đúng là chè hạnh nhân, còn bát  là đồ ăn thừa của heo, nước vo gạo pha phân, là cơm thừa của heo!"
Công chúa tức giận đỏ mặt, vung tay đập bát xuống đất: "Tên nô to gan!"
Gương mặt đầy sẹo của tên thị vệ lập tức tái xanh, quỳ xuống bên bát vỡ, đầu đập mạnh xuống đất: "Nô tài  cố ý, xin công chúa tha mạng!"
Công chúa, từ  đến giờ  bao giờ chịu nhục nhã như , ánh mắt đầy phẫn nộ: "Chặt đầu tên nô tài  !"
Ta cầm con d.a.o g.i.ế.c heo ấm còn đẫm máu, bước tới: "Để   cho, lúc nãy g.i.ế.c heo còn  đủ ."
Ta nắm cằm tên thị vệ, nâng mặt  lên. Hắn thấy rõ mặt , ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi.
"Ngươi chính là…"
Con d.a.o g.i.ế.c heo lập tức cắt đứt yết hầu .
Máu chảy ,  mở mắt   trong đau đớn, sợ hãi, hối hận, nhưng  phát   một âm thanh nào.
Ta  lạnh: "Thứ   sống c.h.ế.t , nên  vứt  bãi tha ma cho chó hoang."
Công chúa phẩy tay: "Đem ! Nhìn thật phiền!"
Những tên thị vệ còn  nhanh chóng khiêng tên thị vệ , hướng về phía nghĩa địa.