Cô nương nhà nàng , tất nhiên chính là Như Ý.
 
Hôm nay   mùng một cũng chẳng  ngày mười lăm, Như Ý   tiếp khách, nàng trang điểm đơn giản mà thanh nhã, chỉ là  cánh tay đeo một vòng tay màu trắng.
 
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của , đôi mắt hạnh của Như Ý buông xuống, nàng giải thích: “Ta đang mặc tang phục cho .”
 
“Là tú tài ?” Ta hỏi.
 
Như Ý  buồn: “Nói   lẽ ngươi  tin nhưng thật   cũng  hề quen  .”
 
A, thế chẳng  tú tài đó  c.h.ế.t oan uổng ?
 
Ta : “Mỗi mùng một mười lăm,  đều tới để gặp ngươi.”
 
“Ta  sắc  và tiếng tăm, ngày mùng một, mười lăm,   đến xem  cũng  ít.” Như Ý đáp nhẹ nhàng.
 
Ta á khẩu,    gì.
 
Như Ý tự rót một chén rượu: “Hôm đó Vi công tử ép  chơi xúc xắc, thua một ván thì  cởi một món quần áo. Mỗi khi cởi xong một món,   ném từ lầu hai xuống phòng khách cho   đều thấy.”
 
Đây... là trò chơi gì ,  còn coi  khác  gì nữa ?
 
Ta trợn tròn mắt , Như Ý   vẻ kinh ngạc của , nàng ngửa cổ nuốt xuống một chén rượu, bình thản :
 
“Không cần tức giận  cho , kỹ nữ chẳng  sinh  để cho   chơi đùa . Huống hồ hôm đó,  còn  kịp cởi hết quần áo.”
 
“Khi Vi công tử chuốc rượu  trong phòng, lúc  đang cố gắng chống cự thì   hầu của   báo. Hai  thì thầm một hồi, Vi công tử chửi rủa xui xẻo  bỏ .”
 
“Ngày hôm ,  mới     mất mạng. Ngươi xem,   c.h.ế.t vì , mà  thậm chí chẳng  tên tuổi, chẳng   là ai, sống ở .”
 
“Mãi đến hôm đó khi ngươi đến tìm ,  mới    c.h.ế.t vì  là một tú tài.”
 
Ta im lặng   gì.
 
Ta từng nghĩ rằng đào kép vô nghĩa, kỹ nữ vô tình nhưng  ngờ   một câu chuyện như .
 
Một lúc lâu ,  uống một hớp rượu, đầu lưỡi tê  vì cay đắng.
 
“Thế đạo   .” Ta : “Ngươi   rời  ? Ta chuộc ngươi  ngoài.”
 
Như Ý thoáng sững sờ, đôi mắt khẽ động, ngước  về phía . Nàng chớp chớp mắt, dường như cảm thấy chuyện  thật quá hoang đường.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-10.html.]
“Ngươi... Ta hiểu ngươi đồng cảm với , chúng  đều là nữ tử nhưng ngươi  cần...”
 
Ta hiểu nàng   gì.
 
Ta mặc y phục bằng vải thô, chỉ là một kẻ bán đậu hũ, cả  đáng giá nhất  lẽ là đôi giày .
 
Triệu Tứ Thủy mỗi tháng cho năm mươi lượng nhưng  và nương  từng động đến  tiền đó. Tính  nửa năm cũng  ba trăm lượng.
 
Ta ngắt lời nàng: "Bao nhiêu bạc, ngươi  ."
 
"Ba ngàn lượng."
 
Ta hít sâu một .
 
Như Ý vội vàng : "Mấy năm nay   tích góp  chút ít, hơn nữa khách nhân cho trang sức, cũng  kém bao nhiêu. Ngươi  cần  lo cho ,  sẽ từ từ tích cóp thêm là  ."
 
“Còn thiếu bao nhiêu?”
 
“1.800 lượng.”
 
Ta nhắm mắt , tính toán một lúc  khẽ cắn môi : “Thu dọn đồ đạc , ba ngày nữa,  sẽ tới chuộc ngươi.”
 
Ta lấy miếng ngọc bội ,   đến tiệm cầm đồ.
 
Chưởng quầy bận rộn gõ bàn tính, mắt  thèm  đến , liền gọi tiểu nhị mang ba trăm lượng tới.
 
"Không cần ba trăm lượng,   1.800 lượng."
 
Tay chưởng quầy ngừng   bàn tính, ngẩng đầu  ,  từ từ đưa ngọc bội tới.
 
"Ngọc bội  cầm cho ngươi, đổi lấy 1.800 lượng, thanh toán một ."
 
Trông thì  vẻ  bình thường nhưng chỉ   hiểu, trong lòng  thực   hề yên .
 
1.800 lượng quả thực   con  nhỏ.
 
May mà chưởng quầy tiếp nhận ngọc bội, soi xét  ánh sáng,   thêm lời nào, vẫy tay gọi tiểu nhị mang ngân phiếu .
 
Ta cầm tờ ngân phiếu 1.800 lượng về nhà, tim đập mạnh liên hồi, dọc đường cứ như đang  kẻ trộm, chỉ sợ   theo  cướp mất.
 
Đợi đến khi trời tối,  mới dám lấy nó  từ  gối, soi  ánh đèn dầu mà cẩn thận xem xét.
 
"Đừng đếm nữa, ngươi  đếm tám  ."