9
 
Lần   về nhà  ban đêm, mang theo một bạch y nhân đẫm máu.
 
Lần  về nhà  ban đêm,   dẫn theo một cô nương xinh  như hoa như ngọc.
 
Nương  thấy mỹ nhân tựa thiên tiên như , tay cầm rổ  vững, đậu phụ rơi đầy đất.
 
Trước đây khi Triệu Tứ Thủy còn ở đây, ngày nào nương  cũng oán trách  ngừng.
 
Giờ Như Ý đến, nương  cả ngày vui đến nỗi  khép  miệng.
 
Chỉ đơn giản là  một cô nương xinh  ở nhà  coi cửa hàng, mà thanh niên trai tráng trong thôn đều kéo  đến mua đậu phụ.
 
Mỗi ngày  khi đóng quán, Như Ý  dạy   chữ.
 
Như Ý  kiên nhẫn,  dịu dàng. Những điều Triệu Tứ Thủy  dạy , Như Ý đều cẩn thận chỉ bảo, dạy xong chữ, nàng  dạy   văn  thơ.
 
Nàng vẫn mang áo trắng, những lúc  ngủ , nàng  thắp đèn đến phòng , kể   chuyện về tú tài.
 
Ta khuyên nàng rằng cuộc sống nên hướng về phía , đừng mãi nhớ đến tú tài.
 
Như Ý , nàng  giữ lòng trung trinh vì tú tài trong ba năm.
 
Ba năm  thì ?
 
Như Ý , nàng sẽ  lấy chồng.
 
Như Ý hỏi    trong lòng . Ta nhớ đến hình ảnh Triệu Tứ Thủy  ánh trăng, đỏ mặt đáp rằng  .
 
Như Ý dường như hiểu hết  chuyện, nàng  với : “Tiểu Tiểu,  thật sự  ngưỡng mộ ngươi.”
 
“Có gì mà ngưỡng mộ chứ, ngươi xinh   tài giỏi như ,  ngưỡng mộ ngươi còn  kịp.”
 
Như Ý vuốt tóc , : “Ta ở chốn lầu xanh bao năm, sớm   còn tin  nam nhân. Khó khăn lắm mới tin tưởng một ,  mà    qua đời. Tiểu Tiểu, hãy ở bên  mà ngươi thương yêu.”
 
Nghĩ đến cung điện uy nghiêm trong Tử Cấm Thành,  : “Người trong lòng  như một cánh diều bay lơ lửng  trời, chỉ  một sợi dây mong manh nối với . Chỉ cần nghĩ đến  đó,   thấy  an tâm.”
 
Như Ý : “Diều  sẽ trở về. Tiểu Tiểu, ngươi là một cô nương dũng cảm,  cần sợ hãi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-14.html.]
Cuối xuân, hoàng đế băng hà, Thẩm Chiếu lên ngôi, ban hành cải cách, chỉnh đốn khoa cử.
 
Hắn  lâu  tới tìm ,  đoán rằng hiện tại trong cung chắc là  đang bận rộn đến nghiêng trời lệch đất.
 
Ta    thể giúp   gì, đành mỗi ngày đến Lan Hương Các,     sách luận đạo.
 
Nghĩ cũng thấy thật ly kỳ, dạy   chữ  văn, một  là đương kim thiên tử, một  là hoa khôi kinh thành.
 
Giống như một kẻ   nấu ăn,   nếm thử món thịt ngon.
 
Theo  thấy, trong Lan Hương Các, phần lớn các văn nhân cao đàm khoát luận nhưng lời   giống như những toà lâu đài giữa  trung.
 
Chỉ  một ,  yên ở góc, ít , thỉnh thoảng mới lên tiếng vài câu nhưng những lời   trùng hợp với chính kiến mà Thẩm Chiếu   với .
 
Người  trông  vẻ thật sự  nghèo, áo quần vá víu, kiếm chút tiền nhờ  thư nhà cho  khác.
 
Nhìn thấy ,   nhớ đến tú tài.
 
Người  tên là Cố Thanh Ngôn,  quan sát  suốt ba ngày, trong ba ngày đó, mỗi ngày  chỉ ăn một cái màn thầu.
 
Đến ngày thứ tư,   xuống  mặt .
 
Cố Thanh Ngôn buông thư, cầm lấy bút, ánh mắt liếc qua   : “Cô nương   thư nhà ? Nội dung là gì? Là khẩu thuật  để tại hạ trau chuốt giúp cô nương?”
 
“Không   thư nhà.” Ta : “Ta là  bán đậu hủ ở hẻm tây, đậu hủ nhà   rẻ, chỉ cần một văn tiền, nếu là mồng một mười lăm, còn  thể tặng miễn phí.”
 
Cố Thanh Ngôn  mở to mắt, ngạc nhiên, biểu cảm  mặt   đổi liên tục.
 
Lúc đó  hiểu    sai.
 
  hối hận thì  muộn.
 
Quả nhiên, Cố Thanh Ngôn buông bút, : “Đại trượng phu  ăn của ăn xin, đa tạ ý  của cô nương.”
 
Ta chỉ  thể tức giận rời .
 
Ta suy nghĩ cả ngày, ngày hôm  trời sáng,  thương lượng với nương, dự định mỗi tháng lấy năm mươi lượng bạc của Triệu Tứ Thủy cho mở một cửa hàng, chuyên bán cơm cho những   đủ ăn.
 
Nương  đồng ý.
 
Một là Triệu Tứ Thủy, một là Như Ý,    lo lắng quá nhiều chuyện .