Ta : “Năm mươi lượng bạc, chôn ở  gốc cây cũng  thể nảy mầm. Nếu lấy  dùng,  thể nuôi  nhiều . Chúng  đều là  nghèo, nếu   giúp bọn họ, chẳng lẽ  chờ  khác giúp ?”
 
Nương : “Mấy nữ tử chúng   mặt  những chuyện   thích hợp.”
 
Ta nghĩ thầm,   sẵn  để .
 
Ta lấy chuối tây diệp bọc ba khối đậu hủ và một nửa chén sữa đậu nành,  tìm đến Cố Thanh Ngôn.
 
Cố Thanh Ngôn  thấy  đến  phất tay áo bỏ ,  giữ chặt  , : “Cố , đừng  vội. Ngươi   ăn của ăn xin,  xin . Bây giờ   một việc nhờ ngươi, ngươi  tiếp nhận ?”
 
Cố Thanh Ngôn  ,  dùng lời lẽ kích thích .
 
“Như thế nào,   tài trí như ,    thể quản  một cửa hàng nhỏ của Tiểu Tiểu nhà ?”
 
Cố Thanh Ngôn tức giận đồng ý, chúng  cứ như  mở cửa hàng, từ đó bắt đầu buôn bán.
 
Cố Thanh Ngôn quản lý bên ngoài,  thuê thêm hai vị đại thẩm, mỗi ngày phụ trách nấu nướng vài món đồ ăn.
 
Chúng  bán đồ ăn với giá cực thấp, rượu  cao, thịt chỉ   ngày mùng một và mười lăm hàng tháng, như  qua một thời gian, chỉ những   sách nghèo mới đến ăn.
 
Người  sách tâm cao khí ngạo, đồ ăn giá thấp nhưng sợ  đủ hấp dẫn,   treo giấy mời,  bằng những món ăn ngon và  mắt để đổi lấy sự chú ý.
 
Mỗi tháng đều   đến tiền trang lấy năm mươi lượng bạc, trong lòng  luôn  yên.
 
Ta thương lượng với Như Ý, cuối cùng quyết định mở thêm một cửa hàng bán trang sức.
 
Nàng xinh ,  là hoa khôi nổi tiếng nhiều năm,  rõ cách trang điểm, từ hoa văn nàng  vẽ mẫu,   tìm nguyên liệu   .
 
Chúng    những món vàng bạc quý giá, mà  những món trang sức nhỏ, như là trâm cài hình con bướm, khuyên tai  bằng lông chim,   ăn , cộng thêm Như Ý là một cô nương xinh , thu hút  ít thanh niên, khiến cửa hàng của chúng  càng ngày càng đông khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-15.html.]
 
Một tháng trôi qua, thu nhập cũng khá,  thể kiếm  hai mươi ba mươi lượng bạc.
 
Số tiền ,  cùng Như Ý chia đôi, phần của ,  để dành một phần cho nương dưỡng lão, phần còn  thì dùng để mua bút mực, thức ăn cho những cô gái học chữ.
 
Thời tiết dần nóng lên,   bộ đồ cũ kỹ của Cố Thanh Ngôn thật sự khiến  chướng mắt, trong lòng tức giận, móc  chút tiền riêng mà Triệu Tứ Thủy cho , mua cho   một bộ đồ mới.
 
Nếu   về trang phục, Cố Thanh Ngôn  bộ áo dài tay rộng thùng thình, lập tức trông khác hẳn, như một  khác.
 
Nương  từ  đến nay thấy ai , đều  hỏi vài câu.
 
Lôi kéo Cố Thanh Ngôn,  là mấy câu hỏi cũ của bà.
 
“Có thê tử , trong nhà  mấy  , phụ mẫu  khỏe ?”
 
Ta  hổ đến mức chỉ  bịt miệng nương , Cố Thanh Ngôn  đỏ mặt,  về phía , : “Ý trung nhân... Có một  nhưng vẫn     mai.”
 
Cố Thanh Ngôn từ  đến nay luôn thanh cao nhưng    câu ,  thật sự  ngờ tới, vỗ tay  lớn : “Là cô nương nhà ai ?”
 
Cố Thanh Ngôn mơ hồ đáp: “Là... Là một cô nương , chờ sang năm  thi đỗ cao trung, sẽ cưới nàng.”
 
Mùa hè, trời sáng nhưng còn  mơ màng,  bừng tỉnh,  thấy một   bên mép giường, mắt  nheo , lông mi dài đổ xuống một chút.
 
Ta  với ,  cũng mỉm  với ,  xoa xoa góc chăn cho .
 
Ta giật , cảm giác như   là mơ, bật dậy từ giường nhưng   đè ,   nhét trở  trong chăn.
 
“Ngủ thâm một lát.”
 
Thẩm Chiếu  bật đèn, tay áo phủ lên  , như một giấc mộng xuân diễm lệ.