Tuy nhiên,   gặp  từ khi còn trẻ, một  khiến  kinh diễm,  luôn  thể quên .
 
Dù   bình an là  .
 
Năm nay  mười tám tuổi,  đến tuổi "gái lỡ thì".
 
Nương     ngoài ăn cơm cùng hai đại thẩm hàng xóm  con gái chuẩn  gả chồng,  châm chọc  nhịn nổi, trở về cầm chổi đuổi  chạy quanh sân.
 
Như Ý tặc lưỡi: “Đào thẩm, ngay cả tú bà ở Xuân Phong Lâu cũng  giống như bà.”
 
Ta suýt chút nữa  leo lên cây mới trốn thoát nương.
 
May mắn, đúng lúc đó, Cố Thanh Ngôn  xuất hiện.
 
Ta nhảy , trốn  lưng  , Cố Thanh Ngôn bảo vệ ,  : “Đào thẩm, xin bớt giận.”
 
Nương  vẫn  chịu buông tha.
 
“Bớt giận? Để  gì, Tiểu Tiểu  gả chồng, ngươi định nuôi nàng cả đời ?”
 
Cố Thanh Ngôn   một cái.
 
“Được, nuôi cả đời,  gì .”
 
Trong lòng  chấn động, cảm thấy lâu nay  thứ gì đó  luôn bỏ qua.
 
Cố Thanh Ngôn  : “Không chỉ Tiểu Tiểu, Như Ý, Đào thẩm, tất cả các ngươi,  đều sẽ nuôi cả đời.”
 
Như Ý  : “Ôi, Cố Thanh Ngôn, ngươi thật là  triển vọng.”
 
Trong lòng  thầm   một cái, tự trách bản  quá đa tình, Cố Thanh Ngôn thanh cao như ,   thể  tình cảm với .
 
Một tháng , Thẩm Chiếu đến.
 
Hắn đến  ban đêm, lén lút tới,  cũng lén lút rời .
 
Lần ,   đến  ban ngày, đường đường chính chính   cửa chính.
 
Có lẽ vì  khỏi bệnh nặng, sắc mặt  tái nhợt.
 
Ta dẫn   trong nhà, hỏi: “Đã giải hết độc ,   tới đây?”
 
Thẩm Chiếu   một cái: “Nếu   tới, Cố Thanh Ngôn sẽ nuôi ngươi cả đời mất.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-18.html.]
Tim  nhảy lên, cảm thấy dường như  chuyện lớn sắp xảy .
 
Hắn hàn huyên vài câu với nương ,   dậy, cung kính cúi đầu hành lễ.
 
“Đào thẩm, thật  hôm nay tại hạ đến là để cầu hôn.”
 
Nương  đang nhai hạt dưa, bỗng chốc hạt dưa rơi .
 
“Tại hạ ái mộ Tiểu Tiểu,  cưới nàng  thê tử. Lẽ   nên đến sớm nhưng vì phụ  đột ngột qua đời, bận rộn nhiều việc, xin Đào thẩm tha thứ.”
 
Ta  bên cạnh, yên lặng nhặt hạt dưa rơi vãi đầy đất.
 
Thẩm Chiếu tiếp lời: “Về chuyện sính lễ,   chọn kỹ trong khố phòng nhưng   thứ nào xứng đáng với Tiểu Tiểu, suy nghĩ mãi,  thấy chỉ  thể dùng quốc gia  sính lễ.”
 
Nương  chép miệng hai , mơ hồ hỏi: “Lấy quốc gia  sính lễ là ý gì?”
 
Thẩm Chiếu đáp: “Ý là  sẽ dùng chức vu trong nha môn để  sính lễ cho Tiểu Tiểu.”
 
Ta bỗng nhiên  thẳng dậy, nghiêm túc : “Ta  đồng ý.”
 
Thẩm Chiếu nhíu mày: “Tại   đồng ý?”
 
 , tại     đồng ý?
 
Ta tự hỏi trong lòng, ngươi cứ mãi   lấy phu quân, chẳng  bởi vì trong lòng vẫn luôn   ?
 
Bây giờ  thực sự tới cầu hôn ngươi,  ngươi   đồng ý?
 
Thẩm Chiếu : “Có  vì chuyện của Thôi Tịch Dao ? Ta với nàng  chỉ là giả vờ  thiết,  thứ đều  thể kể cho ngươi .”
 
Ta đáp: “Không cần giải thích,  tin ngươi. Ngươi   sẽ  cưới nàng, mà sẽ cưới , ngươi thực hiện , trong lòng   cảm động.  chuyện thành , thôi bỏ . Nhiều năm qua, đúng là  luôn nghĩ về ngươi nhưng  chung quy chỉ là một  bán đậu phụ, còn  cung,  Hoàng Hậu… Nghe xa vời quá… Ta thấy chúng  giống như bây giờ    .”
 
Thẩm Chiếu : “Ta là Triệu Tứ Thủy, cũng là Thẩm Chiếu. Ngươi  ngươi  thể  lên,  thì  nguyện ý bước xuống để đón ngươi. Ta  bước xuống 99 bước, tại  ngươi  thể bước lên một bước?”
 
“Ta  cung,   lợi cho cả ngươi và .”
 
Nương   bên cạnh,  mà  hiểu gì cả.
 
“Thôi Tịch Dao là ai? Vào cung là gì? Hai đứa đang  cái gì ?”
 
Ta ngửa mặt lên trời thở dài.
 
“Nương, Thẩm Chiếu là Hoàng Thượng!”
 
Nương sửng sốt hai giây, đưa tay xoa huyệt thái dương, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống.