Ta đỡ nương  dậy,   với Thẩm Chiếu: “Ngươi xem,  phận chúng  khác biệt lớn như , đến nỗi nương  thấy còn  ngất xỉu.”
 
Thẩm Chiếu : “Bán đậu phụ thì  ? Ta thấy bán đậu phụ  !”
 
Ta cũng : “Bán đậu phụ thì  ,  cũng thấy bán đậu phụ  .”
 
Chúng   , đều  thể thấy nỗi đau trong mắt  .
 
Sau một lúc, Thẩm Chiếu  lấy khối ngọc bội  đưa cho ,  khổ : “Ngươi hãy trấn an Đào thẩm … Còn chuyện của chúng , để   từ từ .”
 
11
 
Buổi tối, Cố Thanh Ngôn tới.
 
Nương   dọa  nhẹ, Cố Thanh Ngôn đưa tới một cành nhân sâm.
 
Ta ở nhà bếp nhóm lửa hầm nhân sâm, Cố Thanh Ngôn  dựa  cửa, chắp tay áo  .
 
Ta chảy xuống hai hàng nước mắt,  đầu ,  với Cố Thanh Ngôn: “Bếp   , khói quá.”
 
Cố Thanh Ngôn đáp: “Ừ,   sẽ đổi.”
 
“Chỉ  đổi là đổi ngay ? Cố đại nhân  đại quan , chẳng lẽ  quên khi  đủ cơm ăn  ?”
 
Cố Thanh Ngôn nghiêm nghị : “Không   đổi liền đổi, là ngươi bảo đổi thì  mới đổi.”
 
Ta bật , nước mắt vẫn  khô,  với Cố Thanh Ngôn: “Ngươi   cảm thấy  thật   điều ? Đương kim Hoàng thượng đến cửa nhà  cầu hôn, mà   đuổi  .”
 
Cố Thanh Ngôn : “Thật sự là   điều.”
 
Ta giận dỗi: “Ngay cả ngươi cũng  hiểu ?”
 
Ngừng một chút,   tiếp: “Ta sắp  thăng chức,   lên tam phẩm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-ban-dau-hu-lai-co-so-menh-hoang-hau/chuong-19.html.]
 
Ta lau nước mắt, : “Chúc mừng nhé, Cố đại nhân tiền đồ rộng mở.”
 
Cố Thanh Ngôn : “Ta  quan  tiếc sức lực, mới hai ba tuổi mà  thăng đến tam phẩm, ngươi  từng   đến ?”
 
Ta   nhiều về chuyện triều đình.
 
Cố Thanh Ngôn thở dài: “Ta  thể thăng tiến nhanh như , cũng nhờ dính chút ánh sáng của ngươi. Hoàng thượng đề bạt ,    vững ở triều đình, để cho ngươi  một gia đình mạnh mẽ, sợ ngươi  cung sẽ   khác coi thường. Tiểu Tiểu,   bắt đầu vì ngươi mà sắp xếp  thứ từ  sớm, yêu ngươi nhiều hơn ngươi nghĩ.”
 
Ta im lặng.
 
Cố Thanh Ngôn  : “Hoàng thượng cải cách, động đến lợi ích của thế gia,    hạ độc chỉ là một lời cảnh báo từ bọn họ nhưng  vẫn nhất quyết  cưới ngươi – một hoàng hậu bình dân. Ngươi  cung sẽ  dễ dàng,  sẽ  đối mặt với sự phản đối lớn hơn ngươi tưởng.”
 
“Tiểu Tiểu, ngươi là cô nương dũng cảm. Gả cho , ngươi sợ  môn đăng hộ đối, sợ sẽ  hạnh phúc, sợ    sẽ lấy  khác. Vậy còn  thì ? Chúng  môn đăng hộ đối,  cũng sẽ  lấy ai khác ngoài ngươi,  thề sẽ hết lòng đối  với ngươi. Ngươi  bằng lòng lập tức gả cho  ?”
 
Lời của Cố Thanh Ngôn khiến tim  đập mạnh, ánh mắt sáng rực của   , như  thiêu đốt cả lòng .
 
Ta trốn tránh ,  dám  kỹ.
 
Cố Thanh Ngôn   để  tránh né,  nắm lấy tay , : “Trả lời , ngươi  bằng lòng lập tức gả cho  ?”
 
Ta   dồn ép, bối rối đáp: “Huynh trưởng, ngươi, ngươi thật … Chỉ  điều...”
 
Cố Thanh Ngôn đột nhiên buông tay  , lùi  hai bước,  : “Vậy chẳng  là  ? Trong lòng ngươi  , trong lòng   ngươi. Không gả cho , ngươi cũng sẽ tiếc nuối cả đời. Ngươi  gả cho  thì cứ  gả. Huynh trưởng những năm qua liều mạng  quan, cũng chỉ để ngươi  thể tự tin. Có chuyện gì,  trưởng luôn sẵn sàng    chỗ dựa cho ngươi.”
 
Sắc mặt   đổi quá nhanh, tất cả những gì  xảy  chỉ như cơn gió thoảng qua, chỉ còn là một giấc mơ.
 
Ta chớp mắt hai , chỉ thấy  tay   nắm chặt đến đỏ ửng, còn in rõ vết hằn.
 
Cố Thanh Ngôn ân cần : “Không  ngươi sợ đấy chứ,   chỉ là diễn thôi, đừng nghĩ là thật.”
 
Ta im lặng   gì, một lúc lâu  mới thấy lòng bình  hơn.
 
Chuyện của  và Thẩm Chiếu,   cứ dũng cảm gả cho  là  thể giải quyết .