TA CHỈ MUỐN THÀNH TOÀN CHO NGƯƠI, NGƯƠI KHÓC CÁI GÌ? - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:05:11
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 10:
“Kỹ thuật vô tội, nhưng con tội.”
Trên đại điện, Mặc Ly đang quỳ đất.
Hắn vẫn nhất quyết phục:
“Ta là nhà phát minh! Không giám sát! Nổ nòng là do bọn họ ăn bớt vật liệu, liên quan gì đến ?”
“Ngươi là Đại Tư Không, nắm giữ Quân Khí Ty, quản thúc thuộc hạ nghiêm chính là thất trách.”
“Ngươi tạo lợi khí, nhưng bảo đảm an của nó lợi khí , chính là hung khí.”
“Diệp Lâm Lang c.h.ế.t vì ngạo mạn.”
“Liễu Như Yên c.h.ế.t vì ngụy thiện.”
“Còn ngươi c.h.ế.t vì ngây thơ.”
Ta ném một xấp danh sách binh sĩ t.ử trận xuống mặt .
“Phía những cái tên , đều là một gia đình.”
“Sự ngây thơ của ngươi là dùng m.á.u của họ để trả giá.”
“Kéo xuống.”
“Chém.”
Mặc Ly xử trảm.
những kỹ thuật để , cùng với chế độ thi cử, giữ nguyên.
Công bộ Thượng thư tiếp quản Quân Khí ty, thiết lập quy trình sản xuất nghiêm ngặt cùng chế độ truy cứu trách nhiệm chặt chẽ.
Đại Chu của cũng ngày càng lớn mạnh.
Sau cái c.h.ế.t của Mặc Ly, kẻ màn dường như thể yên nữa.
Ngày đó, khi hoàng đế đang duyệt tấu chương trong Ngự thư phòng thì bỗng hoa mắt choáng váng, hôn mê bất tỉnh.
Thái y viện bó tay.
Cả hoàng cung đại loạn.
lúc , một lão nhân tự xưng là đạo sĩ vân du xé cáo thị.
Hắn hoàng đế hồn phách ly thể, cần pháp chiêu hồn.
Ta bên long sàng, lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt .
Ánh mắt sâu, như thể thể thấu lòng .
“Thái hậu…” - lão đạo sĩ mỉm
“Bần đạo thấy ấn đường của Thái hậu u ám, sát nghiệp quá nặng. Nếu buông đao đồ sát, e rằng sẽ tổn dương thọ của bệ hạ.”
Đồ cùng cuối cùng cũng lộ tẩy.
Thì chờ ở đây.
Hắn dùng mạng của hoàng đế để ép thoái vị, hoặc tự vẫn.
“Sát nghiệp?”
Ta vuốt gương mặt tái nhợt của hoàng đế, giọng bình thản:
“Cả đời , từng g.i.ế.c vương gia, g.i.ế.c kẻ xuyên , g.i.ế.c thánh mẫu, g.i.ế.c thiên tài.”
“ từng g.i.ế.c một vô tội.”
“Đạo trưởng thấu âm dương… ngươi xem, hoàng cung , xoay quanh là oán khí, long khí?”
Sắc mặt lão đạo sĩ khẽ biến.
“Nếu Thái hậu vẫn chấp mê bất ngộ thì bần đạo cũng bất lực.”
“Vậy ?”
Ta dậy.
“Nếu bất lực giữ ngươi gì?”
“Người bắt tên yêu đạo , lăng trì xử tử.”
Lão đạo sĩ kinh hãi:
“Ngươi dám g.i.ế.c ? Ta mà c.h.ế.t, hoàng đế sẽ vĩnh viễn tỉnh !”
“Nếu nó tỉnh…” - ngoài cửa sổ: “... sinh thêm một đứa là .”
“Hoặc nhận con nuôi từ tông thất.”
“Giang sơn Đại Chu dù thiếu ai thì vẫn thể .”
“Muốn dùng mạng hoàng đế uy h.i.ế.p ? Ngươi tính sai .”
Lão đạo sĩ hoảng loạn.
Hắn ngờ, đời mẫu lạnh máu, một Thái hậu điên cuồng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-10.html.]
“Không! Khoan ! Ta giải dược!”
Hắn móc một lọ sứ:
“Đây là Hồi Hồn Đan, chỉ cần cho bệ hạ uống…”
Ta liếc mắt hiệu cho Lý Đức Toàn.
Lý Đức Toàn nhận lấy lọ sứ, đổ một viên, nhét thẳng miệng lão đạo sĩ.
“Nếu là linh đan diệu d.ư.ợ.c mời đạo trưởng nếm .”
Sắc mặt lão đạo sĩ trắng bệch, toan móc họng, nhưng cấm quân đè chặt.
Nửa chén , lão thất khiếu chảy máu, co giật c.h.ế.t.
Hồi Hồn Đan đó thực chất là kịch độc.
Hắn từng định cứu hoàng đế.
Hắn nhân cơ hội đầu độc, giá họa cho .
“Thái hậu… việc …”
Lý Đức Toàn t.h.i t.h.ể đất, lo lắng hỏi:
“Bệ hạ thì ?”
Ta đứa con long sàng.
Thật , khi lão đạo sĩ cung, cho thái y xác định nguyên nhân.
Là hương.
Hương trong Ngự thư phòng đổi thành Túy Mộng Dẫn của Tây Vực.
Hít lâu ngày sẽ khiến hôn mê, trông như hồn lìa khỏi xác.
Kẻ đổi hương chính là tiểu thái giám hoàng đế sủng ái nhất.
Tiểu thái giám là nghĩa t.ử của lão đạo sĩ.
Từng vòng từng vòng quả thật tinh xảo.
Chỉ tiếc là bọn chúng đ.á.n.h giá thấp khả năng khống chế hoàng cung của .
“Mở cửa sổ thông gió.”
“Truyền thái y dùng kim châm chích huyệt.”
“Bệ hạ nhanh sẽ tỉnh.”
Hoàng đế nhanh tỉnh .
Trải qua một sinh tử, trở nên trưởng thành hơn, cũng lạnh lùng hơn.
Hắn đích hạ lệnh, thanh trừng bộ thái giám và cung nữ trong cung.
Thà g.i.ế.c nhầm, tuyệt đối bỏ sót.
Ta , thiếu niên từng vì một tên trộm nhỏ mà mềm lòng năm , c.h.ế.t .
Thứ thế , là một đế vương thực sự.
Lại ba năm trôi qua.
Đại Chu binh cường mã tráng, quốc khố sung túc.
Hoàng đế ngự giá chinh, một trận chiến bình định ba tiểu quốc láng giềng, thành đại nghiệp đại nhất thống.
Trên yến tiệc mừng công, chư quốc triều bái.
Ta chiếc phượng ỷ cao nhất, quần thần quỳ lạy bên , đứa nhi t.ử khí thế bừng bừng của .
Đột nhiên cảm thấy chút mệt mỏi.
“Hoàng nhi.”
“Nhi thần mặt.”
“Giang sơn , con giữ vững .”
“Con đường phía , con tự .”
Ta tháo phượng quan đầu xuống, đặt lên chiếc án tượng trưng cho quyền lực tối cao .
“Mẫu hậu?” - Hoàng đế chút hoảng hốt.
“Ta mệt , xuống Giang Nam ngắm cảnh.”
“Nghe phong cảnh nơi đó tệ, thích hợp để dưỡng già.”
Ta đầu , ánh của văn võ bá quan, chậm rãi bước khỏi đại điện.
Sau lưng, là tiếng hô vang như núi sập biển gào: “Thái hậu thiên tuế”.
Ta , thời đại thuộc về , kết thúc.
Và đó cũng chính là điều mong .
Một thịnh thế cần Thái hậu dùng thủ đoạn sắt đá để duy trì, mới là thịnh thế chân chính.
HOÀN