Chương 2:
“Thế nào mới là bình đẳng thật sự.”
Cây gậy trong tay Kim Ngô Vệ là gỗ dẻ đỏ thật, ngâm dầu nên nặng.
Diệp Lâm Lang đặt lên án hành hình.
Nàng bắt đầu hoảng loạn. Cái cảm giác ưu việt của kẻ hiện đại, cỗ máy bạo lực của quốc gia, vỡ nát còn mảnh nào.
“A Tòng! Cứu ! Bà điên ! Bà là biến thái!”
“Các đ.á.n.h ! Ta là kẻ xuyên ! Ta là nữ chính! Đám các ngươi dám đ.á.n.h !”
Nàng năng loạn xạ, khiến các đại thần xung quanh mà nhíu mày.
Tiêu Tòng rốt cuộc nhịn nữa, tiến lên một bước, chắn Kim Ngô Vệ đang chuẩn hành hình.
“Thái hậu! Lâm Lang thể yếu ớt, chịu nổi tám mươi trượng! Đây rõ ràng là lấy mạng nàng !”
“Nếu mắt với bản vương, thì cứ nhằm bản vương là , cớ gì khó một nữ t.ử yếu đuối?”
Ta , khẽ nhướng mày.
“Nhiếp chính vương định nàng chịu tội?”
Tiêu Tòng sững . Hắn chỉ định dùng quyền thế ép , từng nghĩ đến chuyện thật sự ăn đòn.
“Bản vương là đại thần phụ trợ triều chính, gánh vác an nguy xã tắc…”
“Đã gánh vác an nguy xã tắc, càng gương.”
Ta cắt ngang , giọng lạnh như băng.
“Vừa nữ t.ử họ Diệp đến công bằng và bình đẳng. Thế nào, đến lượt Nhiếp chính vương, bình đẳng biến thành đặc quyền ?”
“Hay là chính Nhiếp chính vương cũng cho rằng, cái gọi là bình đẳng , chẳng qua chỉ là cái cớ các ngươi dùng để dỗ dành thiếu nữ ngu , tiện thể chà đạp luật pháp Đại Chu?”
Tiêu Tòng chặn họng.
Hắn nếu thừa nhận bình đẳng, thì hoặc là chịu phạt, hoặc là Diệp Lâm Lang chịu phạt.
Còn nếu thừa nhận bình đẳng, thì chính là tự tát mặt Diệp Lâm Lang, thừa nhận lời che chở đều là giả dối.
Đây là một ván cờ c.h.ế.t.
Diệp Lâm Lang hiểu những vòng vèo trong đó. Nàng chỉ thấy Tiêu Tòng do dự.
“A Tòng? Chàng… chẳng vì thể đối kháng cả thế giới ?”
Nàng nghẹn ngào chất vấn.
Tiêu Tòng nghiến chặt răng, sắc mặt xanh mét.
Ta liếc mắt hiệu cho cấm quân thống lĩnh.
“Đánh.”
“Bốp!”
Gậy thứ nhất giáng xuống.
Diệp Lâm Lang thét lên một tiếng như heo chọc tiết.
“A a a! Đau quá! Cứu mạng!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Kim Ngô Vệ chấp hình đều là của . Mỗi gậy đều nện chỗ thịt dày nhất, đến mức gãy xương nát gân, nhưng đủ khiến đau thấu tim gan.
Tay Tiêu Tòng siết chặt chuôi kiếm, các khớp ngón tay trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn rút kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-2.html.]
Bởi xung quanh đại điện sớm mai phục ba trăm đao phủ.
Khi tiên đế băng hà, thứ để cho chỉ là di chiếu, mà còn khối hổ phù thể điều động cấm quân hoàng thành.
Tiêu Tòng hiểu rõ, nếu vì một nữ nhân mà rút kiếm với thì đó chính là mưu phản.
Hắn vẫn chuẩn xong.
Vì thế, chỉ thể nhịn.
Tiếng kêu t.h.ả.m của Diệp Lâm Lang từ chói tai dần khàn , cuối cùng chỉ còn những tiếng rên rỉ yếu ớt.
Ba mươi trượng giáng xuống, nửa của nàng m.á.u thịt bê bết.
Những đại thần vốn còn thấy nữ t.ử chút mới lạ, lúc kẻ nào kẻ nấy mắt mũi, mũi tim, ngay cả thở mạnh cũng dám.
Bọn họ rốt cuộc cũng nhớ , nữ nhân cao , tuy tuổi còn trẻ, nhưng chính là vị Thái hậu, từng mặt đổi sắc mà lệnh thắt cổ ba vương trong thời kỳ quốc tang của tiên đế.
“Dừng.”
Ta nhấc tay lên.
Kim Ngô Vệ lập tức thu gậy, lui sang một bên.
Diệp Lâm Lang như cá c.h.ế.t, mềm nhũn sấp, mồ hôi lạnh thấm ướt bộ y phục quái dị .
Ta nàng , giọng ôn hòa như đang hỏi bài một đứa trẻ:
“Diệp Lâm Lang, bây giờ ngươi còn cho rằng ở triều đại , tại đại điện , ngươi thể mặt mà bàn chuyện bình đẳng ?”
Diệp Lâm Lang khó nhọc ngẩng đầu, mặt mũi đẫm nước mắt nước mũi, nhưng ánh vẫn chứa đầy hận ý.
“Ngươi… ngươi sẽ gặp báo ứng…”
Ta bật .
“Báo ứng?”
“Ta trời hành đạo, giữ gìn pháp kỷ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với lê dân bách tính.”
“Còn Diệp Lâm Lang ngươi thì .”
Ta dậy, từng bước xuống, dừng mặt nàng .
“Ngươi luôn miệng chân ái, A Tòng chỉ yêu ngươi.”
“ , khi ngươi đ.á.n.h A Tòng của ngươi, ngay cả một bước cũng từng tiến lên.”
Ta cúi , ghé sát tai nàng , thấp giọng thì thầm:
“Đây chính là thứ ngươi gọi là tình yêu vượt thời đại ư?”
“Xem … cũng chỉ đến thế mà thôi.”
…
Tám mươi trượng, rốt cuộc cũng đ.á.n.h hết.
Thái y nếu đ.á.n.h tiếp, sẽ c.h.ế.t, thế nên liền đại phát từ bi, cho phép Tiêu Tòng đưa về phủ dưỡng thương.
Đó cũng là điều cố ý.
Loại như Diệp Lâm Lang nếu một đ.á.n.h c.h.ế.t nàng , thì ở trong lòng Tiêu Tòng, nàng sẽ trở thành bạch nguyệt quang, trở thành nốt chu sa thể phai mờ.
Chỉ để nàng sống, để nàng mang theo một thương tích cùng oán hận, về cái vương phủ đầy thê , thì đó mới là khảo nghiệm lớn nhất dành cho cái gọi là chân ái đó.
Quả nhiên, qua mấy ngày, Nhiếp chính vương phủ liền náo nhiệt hẳn lên.
Ám vệ đến báo: Diệp Lâm Lang khi tỉnh những thu liễm, ngược còn ầm ĩ hơn .
Nàng ép Tiêu Tòng phế thê.
Nàng việc m.ô.n.g đ.á.n.h nát, tất cả đều là vì Tiêu Tòng đủ yêu nàng, bảo vệ nàng.