TA CHỈ MUỐN THÀNH TOÀN CHO NGƯƠI, NGƯƠI KHÓC CÁI GÌ? - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:03:16
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8lobvZcx

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4:

 

“Thái hậu, cần phái …”

 

Lý Đức Toàn là thái giám quản sự bên cạnh một động tác cứa cổ.

 

“Không cần.”

 

Ta thản nhiên :

 

“G.i.ế.c nàng , Tiêu Tòng sẽ hận cả đời. Thứ là g.i.ế.c thẳng tim.”

 

“Truyền lệnh cho quan thủ lăng ở hoàng lăng. Nữ t.ử họ Diệp cầu phúc vì tình yêu, thì lấy chút thành ý.”

 

“Thi hành theo chế độ thủ linh nghiêm ngặt nhất.”

 

“Mỗi ngày giờ Mão dậy, giờ  Hợi ngủ. Mỗi ngày quỳ tụng kinh đủ bốn canh giờ, lười biếng.”

 

“Ăn uống thì theo cái gọi là tiết kiệm mà tiên đế lúc sinh thời thích nhất.”

 

“Mỗi ngày hai bữa một bát cháo trắng, một dĩa dưa muối.”

 

“Còn nữa…” - nheo mắt: “...hoàng lăng âm khí nặng. Bảo Thái y viện cứ ba ngày đưa một thang t.h.u.ố.c an thần qua, giúp nàng … ngủ cho đàng hoàng.”

 

Lý Đức Toàn hiểu ý, cúi lui xuống:

 

“Nô tài tuân chỉ.”

 

Diệp Lâm Lang tiến đến hoàng lăng.

 

Tiêu Tòng cũng giao một phần binh quyền, cũng giữ lời, tiếp tục khó triều nữa.

 

Thậm chí, còn thỉnh thoảng ban thưởng vài thứ tới Nhiếp chính vương phủ, để vỗ về Vương phi.

 

Ngày tháng trông vẻ yên .

 

chỉ , đó chỉ là yên ả cơn bão.

 

Ba tháng .

 

Hoàng lăng truyền về tin tức.

 

Diệp Lâm Lang phát điên .

 

Không… chính xác hơn, là sắp phát điên.

 

Một tiểu thư quen hưởng điều hòa, WiFi, đồ ăn giao tận nơi ở thời hiện đại, Tiêu Tòng nuông chiều đến tận trời khi xuyên tới cổ đại chịu nổi cái kham khổ của hoàng lăng?

 

Không điện thoại, giải trí, nha hầu hạ.

 

Mỗi ngày nàng đều quỳ chiếc bồ đoàn lạnh ngắt, tụng những đoạn kinh tối nghĩa khó hiểu.

 

Ăn là cháo thiu, mặc là áo vải thô ráp.

 

Đáng sợ nhất là, trong hoàng lăng quá đỗi yên tĩnh.

 

Yên tĩnh đến mức chỉ tiếng gió lùa qua lá cây xào xạc, và thỉnh thoảng là tiếng quạ kêu vọng .

 

Mỗi khi đêm xuống, ngọn đèn dầu mờ nhạt hắt sáng, khiến bốn phía hiện lên những bóng hình chập chờn như quỷ ảnh.

 

Lại thêm thang t.h.u.ố.c an thần do Thái y viện đặc chế, trong đó pha một lượng nhỏ d.ư.ợ.c thảo gây ảo giác.

 

Diệp Lâm Lang bắt đầu gặp ác mộng, bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

 

Nàng bắt đầu thư cho Tiêu Tòng.

 

Ban đầu là kể lể nhớ nhung.

 

Sau đó là than thở khổ cực.

 

Rồi đến cầu xin.

 

Cuối cùng, biến thành những lời c.h.ử.i rủa cuồng loạn.

 

“Tiêu Tòng! Ngươi là đồ lừa đảo! Vì ngươi đến thăm !”

 

“Ta cần chính phi nữa! Ta về nhà! Ta về vương phủ!”

 

“Ở đây quỷ! Thật sự quỷ! Cứu ngoài!”

 

Những bức thư , đương nhiên lá nào đến tay Tiêu Tòng.

 

Tất cả đều Lý Đức Toàn chặn , đưa thẳng lên án thư của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-4.html.]

 

Ta những nét chữ giấy ngày càng nguệch ngoạc, như thể thể thấy Diệp Lâm Lang đang vùng vẫy bên bờ sụp đổ.

 

“Thái hậu, nên đưa những bức thư cho Nhiếp chính vương ?” - Lý Đức Toàn hỏi.

 

“Chưa cần.”

 

Ta đưa thư ngọn nến, chúng dần dần hóa thành tro tàn.

 

“Giờ đưa cho , chỉ càng thêm đau lòng.”

 

“Phải đợi đến khi chán ghét, thất vọng.”

 

“Huống hồ…” - tiếp:

 

“... dạo Tiêu Tòng đang bận.”

 

Tiêu Tòng quả thực bận.

 

Bởi vì Giang Nam xảy đại hồng thủy.

 

Đó là thiên tai cũng là nhân họa.

 

Quan viên địa phương tham ô ngân lượng tu sửa đê điều, khiến nước lũ tràn vỡ đê, dân chúng lưu lạc, xác đói ở khắp nơi.

 

Ta hạ lệnh để Tiêu Tòng đích đến Giang Nam giải quyết.

 

Đó là một việc khổ sai, nhưng cũng là cơ hội thể thu về danh vọng cực lớn.

 

Tiêu Tòng vui vẻ nhận mệnh.

 

Hắn lợi dụng cơ hội để tái tạo hình tượng trong lòng bách tính, gột rửa vết nhơ từng dính vì Diệp Lâm Lang.

 

Hắn ở Giang Nam trọn ba tháng.

 

Không chỉ khống chế họa thủy, mà còn c.h.é.m g.i.ế.c một loạt tham quan, thậm chí tự bạc để phát cháo cứu tế.

 

Bách tính Giang Nam cảm kích khôn xiết, tôn xưng là “Hiền vương”.

 

Tiêu Tòng đắc ý vô cùng.

 

Ngày hồi kinh, vạn dân đổ đường.

 

Ta dẫn bách quan nghênh đón ngoài cửa thành, cho đủ thể diện.

 

ngay trong đêm mở tiệc mừng công .

 

Một nữ nhân quần áo rách rưới, bốc mùi hôi thối, điên điên dại dại lao thẳng đại điện.

 

Chính là Diệp Lâm Lang… kẻ trốn khỏi hoàng lăng.

 

Diệp Lâm Lang thể trốn , dĩ nhiên là do cố ý nới tay.

 

Quan thủ lăng vô tình uống say.

 

Cổng lớn thì cũng quên khóa.

 

Nàng liều mạng chạy.

 

Chạy rách cả giày, chạy toạc cả gan bàn chân.

 

Dọc đường còn ăn xin mới lê lết về kinh thành.

 

Nàng cho rằng chỉ cần gặp Tiêu Tòng, chính là gặp cứu tinh.

 

“A Tòng! A Tòng, cứu !”

 

Diệp Lâm Lang xông thẳng đại điện đèn đuốc sáng trưng, lao về phía nam nhân đang cao, y phục chỉnh tề, dung quang rạng rỡ.

 

Dáng vẻ lúc của nàng , còn thê t.h.ả.m hơn cả ăn mày.

 

Tóc tai bù xù như ổ gà, mặt mũi đầy bùn đất, quần áo rách nát tả tơi, bốc lên mùi chua thối.

 

Quần thần đang nâng chén chúc mừng dọa cho giật , thậm chí còn đưa tay che mũi.

 

Tiêu Tòng vẫn đang đắm chìm trong hào quang của danh xưng “Hiền vương”, đột nhiên một thứ gì đó ôm chặt lấy chân, phản xạ theo bản năng, tung một cước đá văng .

 

“Ả điên từ ! Dám quấy nhiễu ! Người , kéo xuống!”

 

Diệp Lâm Lang đá ngã lăn đất, ánh mắt dám tin nam nhân từng thề non hẹn biển với nàng .

 

“A Tòng… là mà! Ta là Lâm Lang mà!”

 

“Ta là Lâm Lang của !”

Loading...