TA CHỈ MUỐN THÀNH TOÀN CHO NGƯƠI, NGƯƠI KHÓC CÁI GÌ? - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:03:35
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5:

 

Nàng gào, gắng gượng bò dậy, đưa tay túm lấy Tiêu Tòng.

 

Tiêu Tòng sững .

 

Hắn kỹ lâu, cuối cùng mới nhận , khuôn mặt bẩn thỉu , vẫn còn lờ mờ vài nét quen thuộc của xưa.

 

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt đặc sắc vô cùng.

 

Có kinh ngạc.

 

Có ghê tởm.

 

Có lúng túng.

 

Chỉ duy nhất là vui mừng.

 

“Lâm Lang?”

 

Hắn ngập ngừng: “Sao nàng nàng thành thế ?”

 

“Chẳng nàng đang ở hoàng lăng cầu phúc ?”

 

“Sao chạy đây?”

 

Giọng Tiêu Tòng hạ thấp, mang theo một tia tức giận kìm nén.

 

Diệp Lâm Lang như thể chịu ủy khuất tày trời, bỗng òa lên lớn.

 

“Cầu phúc cái gì chứ! Đó là tù! Là địa ngục!”

 

“Lão yêu bà hại c.h.ế.t ! Bà cho ăn đồ thiu, cho ngủ, còn sai quỷ dọa !”

 

“A Tòng, canh nữa! Ta nữa! Chàng đưa về nhà ! Ta ăn thịt kho tàu, tắm nước nóng, dùng loại phấn thơm nhất…”

 

Nàng năng lộn xộn, đưa đủ thứ yêu cầu, nhận bầu khí xung quanh c.h.ế.t lặng.

 

Nàng càng nhận rằng trong mắt Tiêu Tòng, tia ôn tình cuối cùng đang dần dần tắt .

 

Hôm nay là yến tiệc mừng công.

 

Là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời Tiêu Tòng.

 

Có mặt chỉ văn võ bá quan, mà còn cả sứ giả các nước.

 

Vậy mà sự xuất hiện của Diệp Lâm Lang, chẳng khác nào một bãi phân ruồi rơi nồi canh nấu nướng công phu.

 

Nhất là khi miệng nàng còn gào lên:

 

“Thái hậu hại c.h.ế.t !”

 

Đó chính là tát thẳng mặt hoàng gia bàn dân thiên hạ.

 

Ta đặt chén rượu xuống, nụ mặt dần thu .

 

“Nhiếp chính vương…” - lạnh nhạt hỏi: “... đây chính là thứ ngươi xứng đáng chính phi ư?”

 

“Từ bỏ hoàng lăng trốn chạy, còn vu khống Thái hậu.”

 

“Từng việc từng việc một việc nào là t.ử tội?”

 

Lúc , Tiêu Tòng chỉ hận thể tìm kẽ đất mà chui xuống.

 

Hắn nữ nhân điên điên dại dại, nhếch nhác còn hình dạng , đang cao, dung mạo đoan trang, khí độ ung dung.

 

Một bên là kẻ chỉ mang phiền phức đến cho , khiến mất hết thể diện một nữ nhân điên.

 

Một bên là Thái hậu nắm trong tay quyền sinh sát, thể ban cho vinh quang, cũng thể hủy diệt .

 

Quan trọng hơn cả, ba tháng ở Giang Nam, tận mắt chứng kiến quá nhiều nỗi khổ của dân gian.

 

Hắn thấy bách tính vì nửa cái bánh mà quỳ xuống van xin.

 

Thấy nước lũ cuốn sập nhà cửa.

 

Những hiện thực nặng nề, trần trụi khiến cho chút tâm tư phong hoa tuyết nguyệt mà Diệp Lâm Lang khơi gợi trong , trở nên nực và ấu trĩ đến tột cùng.

 

Hắn bỗng nhận chẳng khác nào kẻ ngu, cùng nữ nhân diễn một trò gia đình trẻ con.

 

“Người .”

 

Tiêu Tòng nhắm mắt , giọng lạnh băng.

 

“Kéo ả điên xuống.”

 

Diệp Lâm Lang sững .

 

Nàng ngừng lóc, ngây dại Tiêu Tòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-5.html.]

 

“A Tòng? Chàng đuổi ?”

 

“Chàng sẽ yêu cả đời! Chàng là ánh sáng duy nhất của mà!”

 

“Sao thể đối xử với như ! Đồ nam nhân cặn bã! Đồ bạc tình bạc nghĩa!”

 

Nàng đột ngột phát cuồng, thò tay n.g.ự.c lôi một vật.

 

Đó là một cục sắt đen sì.

 

“Nếu các ngươi bất nhân, thì đừng trách bất nghĩa!”

 

“Đây là t.h.u.ố.c nổ do ! Ta cùng các ngươi đồng quy vu tận!”

 

“Ta sẽ cho nổ tung hoàng cung ! Nổ c.h.ế.t hết đám tàn dư phong kiến các ngươi!”

 

Cả điện lập tức xôn xao.

 

Đám hộ vệ đồng loạt rút đao.

 

Còn vẫn vững vàng tại chỗ, thậm chí còn thong thả bóc một quả nho.

 

“Thuốc nổ?”

 

Ta vật trong tay nàng , chỉ là một thứ đồ thô sơ đến mức buồn .

 

Đó là thứ nàng dùng để khoe khoang với Tiêu Tòng khi xuyên tới, dựa chút kiến thức hóa học rời rạc trong trí nhớ mà chế thứ b.o.m thô sơ .

 

Chỉ tiếc là công thức sai, ẩm nặng.

 

Sắc mặt Tiêu Tòng đại biến:

 

“Lâm Lang! Nàng điên ! Mau bỏ xuống!”

 

Hắn uy lực của thứ đó, tuy lớn nhưng đủ để thương.

 

“Ta bỏ!”

 

Diệp Lâm Lang giơ cao cục sắt , trong mắt lóe lên ánh điên cuồng.

 

“Không ai sống cả! Ta sẽ kéo các ngươi cùng xuyên trở về!”

 

Nàng móc một chiếc hỏa chiết, đưa tay định châm ngòi.

 

“Đoàng!”

 

Một tiếng s.ú.n.g nổ.

 

Cổ tay Diệp Lâm Lang b.ắ.n tung một màn máu, hỏa chiết rơi xuống đất.

 

Nàng thét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, ôm cổ tay ngã quỵ.

 

Người nổ s.ú.n.g chính là thống lĩnh cấm quân cạnh .

 

Trong tay cầm thứ vũ khí do Diệp Lâm Lang từng vẽ bản vẽ, bảo Công bộ chế tạo thành một khẩu hỏa súng.

 

Khi nàng thứ là để cho Tiêu Tòng phòng .

 

Giờ đây, khẩu s.ú.n.g b.ắ.n trúng chính nàng .

 

Cũng coi như một dạng gậy ông đập lưng ông.

 

“Bắt .”

 

Ta thản nhiên hạ lệnh.

 

Cấm quân ào lên, đè Diệp Lâm Lang xuống đất, trói chặt như trói bánh chưng.

 

Quả t.h.u.ố.c nổ đá văng sang một bên, lăn lộc cộc đến chân Tiêu Tòng.

 

hề nổ.

 

Chỉ bốc lên một làn khói đen hôi hám.

 

Giống hệt con Diệp Lâm Lang , ầm ĩ thì nhiều, kết quả thì ít, cuối cùng chỉ còn một bãi hỗn độn.

 

 

Diệp Lâm Lang giam Thận Hình Ty.

 

Lần , Tiêu Tòng còn cầu xin nữa.

 

Giữa đại điện, mặt , quỳ xuống , xin chịu tội.

 

“Thần giáo huấn, để yêu nữ loạn cung đình, tội đáng muôn c.h.ế.t.”

 

Hắn là yêu nữ chứ còn là “Lâm Lang”.

 

Ta Tiêu Tòng đang quỳ đất, trong lòng gợn lấy một tia sóng.

Loading...