TA CHỈ MUỐN THÀNH TOÀN CHO NGƯƠI, NGƯƠI KHÓC CÁI GÌ? - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:04:14
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7:

 

Trước quyền lực và trật tự tuyệt đối chúng chẳng qua chỉ là một trò mà thôi.

 

Những ngày bình yên ở Từ Ninh cung cứ thế trôi qua một thời gian, ngoài dân gian xuất hiện một kỳ nữ khác.

 

Nữ t.ử tên Liễu Như Yên.

 

Nàng phô trương quái dị như Diệp Lâm Lang, mặc kỳ trang dị phục, cũng hô hào bình đẳng. Trái , nàng như một đóa tiểu bạch hoa run rẩy trong sương sớm, dáng vẻ đáng thương, trong lòng chất chứa đại ái.

 

Nàng là một bồ tát sống đột nhiên nổi danh khắp kinh thành.

 

Nghe nàng phát cháo, tặng thuốc, thậm chí tiếc bán cả trang sức để cứu tế ăn mày. Câu thường treo bên miệng nàng là:

 

“Chúng sinh đều khổ, chúng dùng tình yêu để cảm hóa thế nhân.”

 

Đó vốn dĩ là chuyện .

 

Cho đến một ngày, hoàng đế với sắc mặt kỳ lạ đến tìm .

 

“Mẫu hậu, hôm nay nhi thần cải trang xuất cung vi hành, gặp một việc lạ.”

 

Hoàng đế đối diện , mày nhíu chặt:

 

“Liễu Như Yên chặn sai dịch của Kinh Triệu Doãn, cứu một tên trộm cắp.”

 

Ta đặt chuỗi tràng hạt trong tay xuống, hứng thú hỏi:

 

“Ồ? Nàng lấy lý do gì?”

 

Hoàng đế bắt chước giọng điệu của nữ t.ử , bất đắc dĩ :

 

“Nàng , tên trộm trộm cắp là vì trong nhà mẫu già cả bệnh nặng, vì hiếu đạo nên bất đắc dĩ . Nếu bắt , tức là chặt đứt đường sống của mẫu , là bất nhân bất nghĩa.”

 

“Nàng còn pháp lý vốn rời nhân tình. Nếu luật pháp dung nổi hiếu tâm, thì luật pháp chính là ác pháp.”

 

“Khi đó xem đông. Bị nàng lóc một phen như , ai nấy đều thấy lý, nhao nhao chỉ trích sai dịch là lạnh lùng vô tình.”

 

Ta khẽ một tiếng.

 

Lại là chiêu cũ .

 

Chỉ điều Diệp Lâm Lang là dùng tư tưởng tiên tiến để đối kháng hoàng quyền, còn Liễu Như Yên thì dùng đạo đức để trói buộc dân tâm.

 

“Vậy hoàng nhi xử lý thế nào?”

 

Hoàng đế thẳng lưng đáp:

 

“Nhi thần nhớ lời mẫu hậu dạy. Nhi thần bảo Kinh Triệu Doãn công khai hồ sơ trộm cắp của tên . Hắn là kẻ tái phạm nhiều , hơn nữa mẫu thaan trong nhà mất từ lâu tiền trộm đều đem sòng bạc.”

 

“Ồ?”

 

Ta nhướng mày,

 

“Vậy Liễu cô nương ?”

 

Hoàng đế thở dài:

 

“Đây mới là điều khiến nhi thần đau đầu nhất. Dù sự thật vạch trần, Liễu Như Yên vẫn chịu buông tha. Nàng còn : Dẫu lừa gạt, nhưng trong lòng vẫn thiện niệm là thật. Nếu chúng tha thứ cho , thì thể trở nên hơn?”

 

“Cuối cùng, nàng thậm chí còn cắt rách ngón tay ngay đám đông, huyết thư, nguyện tên trộm chịu phạt, dùng cách để cảm hóa .”

 

“Bách tính cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí còn hô lớn nàng là thần nữ hạ phàm.”

 

Ta kìm bật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-7.html.]

 

“Thay chịu phạt? Cảm hóa?”

 

Thủ đoạn cao tay hơn Diệp Lâm Lang nhiều.

 

Diệp Lâm Lang là đối đầu trực diện.

 

Còn Liễu Như Yên là giấu kim trong bông, khiến ngươi đ.á.n.h cũng đ.á.n.h , mắng cũng mắng xong. Ngươi động đến nàng , liền thành ức h.i.ế.p kẻ yếu, thành kẻ đối địch với thiện lương.

 

“Hoàng nhi, con thấy nàng là vì điều gì?”

 

Hoàng đế trầm ngâm một lát:

 

“Nhi thần cho tra xét. Gần đây nàng thường xuyên xuất hiện những con đường các vương công quý tộc thường qua. Hôm nay nhi thần vi hành, lộ trình vốn kín, mà nàng vẫn thể khéo gặp …”

 

“Nhi thần nghi rằng nàng mưu đồ lớn.”

 

Ta gật đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

 

“Nếu nàng là thần nữ hạ phàm thì để xem thử, kim của thần nữ , chịu nổi lửa lớn luyện .”

 

Ngày mừng thọ của Thái hậu.

 

Ta đặc biệt hạ chỉ, triệu vị vị Bồ Tát sống danh vọng cực cao trong dân gian   cung dự yến.

 

Khi Liễu Như Yên bước điện, quả thực khiến ít sững sờ.

 

Nàng mặc một y phục trắng nhã nhặn, đầu chỉ cài một đóa hoa trắng nhỏ. Giữa đám mệnh phụ châu ngọc đầy , nàng trông lạc lõng, đặc biệt chói mắt.

 

Trông nàng giống đến chúc thọ, mà giống đưa tang hơn.

 

“Dân nữ Liễu Như Yên, bái kiến Thái hậu.”

 

Nàng nhẹ nhàng quỳ lạy, giọng mềm yếu đến mức như thể vắt nước.

 

“Dân nữ Thái hậu lễ Phật, nên đặc biệt chép tay một quyển 《Địa Tạng Kinh》, cầu phúc cho Thái hậu.”

 

Ta cao, từ xuống nàng .

 

“Liễu cô nương lòng.”

 

“Ta , trong dân gian Liễu cô nương xưng là Bồ Tát sống, tấm lòng thiện lương nhất mực.”

 

Liễu Như Yên ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt long lanh ướt át, khiêm nhường đáp:

 

“Dân nữ dám nhận, chỉ là đành lòng chúng sinh chịu khổ mà thôi.”

 

“Đã là đành lòng chúng sinh chịu khổ…” - đột ngột đổi giọng:

 

“... một việc, thỉnh giáo Liễu cô nương.”

 

“Xin Thái hậu cứ hỏi.”

 

“Những ngày , biên cương chiến sự căng thẳng, quân lương thiếu hụt. Hộ bộ Thượng thư đề nghị tăng thuế thương nhân để bổ sung quân phí. những thương gia trong kinh kêu khổ liên hồi, việc ăn khó khăn, nếu tăng thuế, chỉ thể cắt giảm nhân công, khiến càng nhiều khổ sở.”

 

“Liễu cô nương nghĩ xem thuế , nên tăng, tăng?”

 

Đó là một thế bế tắc lưỡng nan.

 

Tăng thuế thì thương gia chịu thiệt, công mất việc, là bất nhân.

 

Không tăng thuế thì binh sĩ ở tiền tuyến sẽ đói khát, thậm chí bại trận mất nước, là bất nghĩa.

 

Đại điện bỗng lặng .

 

Tất cả đều về phía vị Bồ Tát sống .

Loading...