Chương 8:
Liễu Như Yên hiển nhiên ngờ hỏi đến đại sự quân quốc như .
Nàng sững một chút, khẽ c.ắ.n môi, mang theo vẻ bi mẫn mà :
“Thái hậu… vì nhất định chiến tranh?”
“Nếu chúng thể buông bỏ binh đao, cùng láng giềng hòa hiếu, dùng tình yêu để cảm hóa họ chẳng sẽ còn những phiền não ?”
“Đã là con , thì vì để họ chiến trường chịu c.h.ế.t?”
Lời dứt, cả điện xôn xao.
Ngồi ở vị trí đầu hàng của võ tướng là Trấn Quốc đại tướng quân tức đến mức bóp nát cả chén rượu trong tay.
Còn hề tức giận, trái còn gật đầu.
“Nói lắm.”
“Dùng tình yêu cảm hóa, buông bỏ binh đao.”
Ta Liễu Như Yên, giọng điệu ôn hòa:
“Liễu cô nương hoài bão lớn như , đương nhiên thành .”
“Truyền ý chỉ của .”
“Kể từ hôm nay, rút bộ cấm quân khỏi hoàng cung, giải tán bộ binh doanh hộ thành. Đã dùng yêu thương cảm hóa, hoàng cung gương thiên hạ, cứ cho mở cửa hoàng cung cho phòng .”
“Còn nữa…” - tiếp lời:
“Ta sẽ một bức thư. Mời Liễu cô nương đích mang sang nước địch, dùng tình yêu của cô để cảm hóa Lang chủ của họ, bảo lui binh.”
Sắc mặt Liễu Như Yên lập tức tái mét.
“Thái hậu… chuyện … chuyện tuyệt đối thể!”
“Vì thể?”
Ta nàng với vẻ ngạc nhiên.
“Vừa chẳng chính cô buông bỏ binh đao ? Hay là Liễu cô nương chỉ cho miệng, kỳ thực cũng là hạng như Diệp Công thích rồng?”
[Diệp Công thích rồng nhưng khi thấy rồng thật xuất hiện hoảng sợ bỏ chạy]
“Không… …”- Liễu Như Yên cuống đến mức mồ hôi túa đầy trán.
“Ý của dân nữ là…”
“Đã , cứ theo .”
Ta cắt ngang nàng , sang cấm quân thống lĩnh:
“Cấm quân rút .”
Thống lĩnh cấm quân cũng là lanh lợi, lập tức lĩnh mệnh. Hắn vung tay một cái, dẫn bộ hộ vệ trong điện ào ào rút sạch.
Cửa đại điện mở toang.
Gió lạnh tràn .
Đám vương công đại thần trong điện bắt đầu hoảng loạn.
Không còn hộ vệ, hoàng cung chẳng khác gì cái sàng, ai dám đảm bảo sẽ thích khách xông ?
Liễu Như Yên càng run rẩy ngừng.
Nàng tuy miệng luôn chúng sinh bình đẳng, thiên hạ cái ác, nhưng trong lòng còn hiểu rõ hơn ai hết thế gian tràn ngập ác ý và bạo lực.
Nàng dám chặn sai dịch ngoài phố, là vì sai dịch dám g.i.ế.c giữa ban ngày.
nếu thật sự còn trật tự, còn sức mạnh răn đe thì một nữ t.ử yếu ớt như nàng , chẳng qua chỉ là miếng thịt đặt thớt mà thôi.
“Liễu cô nương…” - nâng chén lên, thong thả nhấp một ngụm: “... cô thấy đó bây giờ còn binh đao nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-chi-muon-thanh-toan-cho-nguoi-nguoi-khoc-cai-gi/chuong-8.html.]
“ , ngoài thành ít dân chạy nạn vì đói kém tụ tập trong trại lưu dân. Họ đói đến cùng cực, thể sẽ những chuyện mất lý trí.”
“Đã là hoàng cung phòng , e rằng chẳng bao lâu nữa họ sẽ tin nơi vàng bạc châu báu, cao lương mỹ vị.”
“Đến lúc đó tất cả đều trông cậy Liễu cô nương dùng tình yêu để cảm hóa họ, để họ cướp bóc, g.i.ế.c , ngoan ngoãn rút .”
Thân thể Liễu Như Yên bắt đầu run rẩy dữ dội.
Nàng tưởng tượng cảnh hàng ngàn lưu dân tràn hoàng cung… đó quả thực là địa ngục trần gian.
“Thái hậu! Dân nữ sai ! Dân nữ sai !”
Nàng “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống, liều mạng dập đầu:
“Là dân nữ ngu , dám vọng nghị triều chính! Xin Thái hậu thu hồi thành mệnh, triệu hồi cấm quân!”
Ta đặt chén xuống.
Nụ mặt lập tức biến mất.
“Biết sai?”
“Vừa cô chẳng còn chính khí lẫm liệt lắm ? Chẳng còn luật pháp đại Chu là ác pháp ?”
“Sao đến khi thật sự dùng tình yêu của cô nương để gánh hậu quả, cô nương sợ ?”
Ta dậy, từng bước tiến đến mặt nàng .
“Liễu Như Yên, loại như cô gặp nhiều .”
“Cái gọi là thiện lương của các cô, chẳng qua chỉ là Của phúc , hào phóng bằng tổn thất của khác.”
“Cô cứu tên trộm thứ cô hy sinh là trách nhiệm của sai dịch và công bằng của hại.”
“Cô hô hào ngừng chiến thứ cô hy sinh là mạng sống của tướng sĩ nơi biên cương và tôn nghiêm của quốc gia.”
“Cô đỉnh cao đạo đức, chỉ tay năm ngón, đổi lấy danh tiếng.”
“ một khi hậu quả thật sự do các cô gánh cô chạy còn nhanh hơn ai hết.”
Ta cúi nàng , ánh mắt sắc như dao.
“Cô thích chịu tội ?”
“Được.”
“Mấy ngày , tên tiểu tặc mà cô cứu vì thua bạc xông nhà cướp của, g.i.ế.c c.h.ế.t cả một gia đình ba ”
“Ba mạng tính lên đầu cô.”
Liễu Như Yên bỗng ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi:
“Không! Không liên quan đến dân nữ! Là g.i.ế.c ! Không dân nữ!”
“Chính là cô thả .”
Ta lạnh lùng .
“Nếu ngày đó cô kích động dân chúng, cản trở sai dịch thì sớm ở trong ngục, gia đình cũng sẽ c.h.ế.t.”
“Ta g.i.ế.c Bá Nhân nhưng Bá Nhân vì mà c.h.ế.t.”
“Liễu Như Yên, tay cô nhuốm đầy m.á.u của cả nhà .”
“Đã thích cảm hóa khác như , thì sẽ phán cô lưu đày ba nghìn dặm, đến vùng đất khổ hàn, dùng tình yêu của cô cảm hóa đám hung đồ ác tặc nơi đó .”
“Nếu trong ba năm, cô thể khiến bọn chúng lương sẽ phong cô một ‘Thánh nữ’ chân chính.”
“Còn nếu …”
Ta tiếp.
ý tứ quá rõ ràng.
Liễu Như Yên mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, như một bãi bùn nhão.