"Hơn nữa đây khi chúng mày kết hôn, cha cũng chúng mày tự ăn tự giữ tiền. centimet kiếm trong đội, lương thực các thứ nhất định tịch thu."
"Chúng mày đầu óc lười biếng, giơ tay thò đầu dựa trời mà ăn, còn đòi khác tiền tiêu vặt?"
Bác gái hai đỏ mặt, chuyện từ xa xưa như bà nhất thời nhớ nổi.
đều sống cùng một sân, mấy phòng lặng lẽ tiết kiệm tiền chứ?
"Vậy thì ơi, tiền cũng giải thích, nhiều hơn những hai mươi đồng, ai giấu tiền ở nơi khác …"
Sắc mặt bà cụ Kha âm trầm, đầu về phía bác hai Kha: "Mày cũng nghĩ như thế?"
"Cha , cha vẫn luôn thích phòng hai chúng con, hàng xóm ai cũng ." Bác hai Kha cúi đầu, nhưng cứng ngắc đáp.
"Được." Bà cụ Kha phòng lấy một xấp tiền ném tới mặt bọn họ: "Năm đó cha chúng mày đánh trận nhiều cống hiến, thương giữ chức cao nên lùi xuống."
"Mấy năm nay nhiều đồng chí sửa án xử sai, cha mày cũng tổ chức sắp xếp cho nghỉ hưu, mỗi tháng thể nhận hai mươi lăm đồng, chẳng lẽ chúng mày chia nhà còn nghĩ đến tiền trợ cấp dưỡng già của chúng tao ?"
"Mày cũng sắp ông ngoại , còn mặt dày bắt cha mày tạo điều kiện nuôi mày ?"
Nghe ông cụ hai mươi lăm đồng mỗi tháng, tất cả đều kinh ngạc thôi, bởi vì vị trí trụ cột của ông cụ vẫn như cũ khó mà lay chuyển.
Người phòng hai thẹn giận, ngoại trừ Kha Ân Thục đang mơ hồ hối hận vì chia nhà.
"Bảo Nhi đúng, lúc chúng mày lục soát trong phòng Bảo Nhi còn đào cả góc tường, đến chúng qua cho xong?" Bà cụ dắt cuống họng gào to, năm đàn ông trẻ phòng bốn lập tức tìm đồ vật, đào mặt đất trong phòng hai xuống sâu ba tấc!
"Bà nội, tìm …"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-101.html.]
"Bà nội ở đây cũng …"
"Trong hang chuột cũng …"
Một tiếng một tiếng truyền từ phòng hai, tất cả vù vù về phía ba phòng hai.
"Không thể nào." Kha Ân Thục sắc mặt tái nhợt , thấy Kha Mỹ Linh vênh mặt lên thì chỉ tay qua: "Có là chị ! Nhất định là hôm qua chị xả giận đủ nên sinh sự, đuổi chúng ngoài!"
Kha Mỹ Linh tiến lên, một tay nắm lấy tay cô , một tay khác tát cô một cái, lạnh lùng : "Kha Ân Thục, cô hiểu rõ sự thật hơn bất kỳ ai khác."
"Dám mà dám thừa nhận, thật là hèn nhát!"
" , chỉ cần cô trêu chọc thì chúng nước sông phạm nước giếng, nhưng cô nhắm hết đến khác, thật sự nghĩ là cục bột đáp trả ?"
"Được, sắp c.h.ế.t đến nơi còn chịu nhận đung , chúng báo công an !"
Cổ tay Kha Ân Thục siết chặt, đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cam lòng oán hận chờ Kha Mỹ Linh.
Mặc dù tối qua cô đủ biện pháp phòng hộ, nhưng cũng dám coi thường các đồng chí trong cục, nếu suy nghĩ kỹ, chẳng cả đời trọng sinh của sẽ hủy hoại ?
Cuối cùng, cô chán nản nhắm mắt , khàn giọng : "Được, cứ coi như …"
Cô còn kịp xong, Kha Mỹ Linh tát thêm cái nữa, cho hai mặt cô cân xứng.
"Kha Ân Thục, cô nghĩ cho kỹ !"
" , hết đấy! Chị hài lòng !" Kha Ân Thục điên cuồng gào lên: "Kha Mỹ Linh tại sinh cùng một ngày mà chị là phúc bảo, còn là tai tinh?"