Dù thì truyền thừa trong gian cũng đến từ vị đại năng thượng cổ, đương nhiên đều là tinh phẩm, tuy rằng một lá bùa như thế khiến cô hao hết ́m phần linh lực nhưng lại có thể sử dụng suốt mười ngày nửa tháng.
Tu sĩ dưới Kim Đan kỳ thể thăm dò mức độ tu vi của cô, mà tu sĩ có tu vi cao thế gian này gần như tồn ̣i.
Thời gian bên trong gian đồng nhất với bên ngoài, như linh mễ cô trồng lúc trước cũng đã trổ bông, dây leo sinh linh quả cũng đã đơm hoa kết trái, tin chắc rằng trong hai ba ngày nữa là có thể ăn rồi!
Kha Mỹ Ngu thiền rót đầy toàn bộ linh lực vào trong đan điền và kinh mạch của bản , đó lại cầm con thỏ lên đút linh tuyền cho nó làm thí nghiệm, xong xuôi mới ngoài.
Bà nội Kha cũng vừa mới dậy, lôi năm tên đàn ông ế vợ khỏi ổ chăn để xử lý số cá tối qua mới xuất hiện trong chum nước.
“Đêm qua cha mấy đứa ngủ được nên sông thả lưới, ngờ lại bắt được ́m con cá lớn này. Nó đây là dính phúc khí của Bảo Nhi rồi.”
“Chúng cũng thể biết ơn, vậy nên đã thả hết đám cá nhỏ rồi. Mấy đứa xử lý cho tốt, đưa cho nhà Khánh Hỷ một con, bí thư chi bộ thôn, còn cả ông năm và ông bảy của mấy đứa cũng biếu một con.”
“Đoạn thời gian này chúng ở riêng, xây nhà, cắt đứt quan hệ, cũng giúp đỡ ít. Đúng rồi biếu cả ông cả với ông ba mấy đứa nữa…”
Bà cụ ngủ một giấc dậy sức sống lại tràn đầy, đứng dưới mái hiên một tay chống hông, ngang ngược chỉ tay năm ngón.
Bởi vì trong nhà thỉnh thoảng lại chút đồ vật từ nhảy , bà cụ thể một mình giải quyết được nên lặng lẽ nói với Kha lão tứ để ông dẫn đầu, này nếu có đồ gì đưa cho người khác, chỗ tốt cũng đều rơi xuống đầu phòng bốn và Kha Mỹ Ngu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-109.html.]
“Đúng rồi, chẳng phải tối hôm qua chúng đã đào được ít hạch đào, quả phỉ, hạt dẻ ở ổ chuột ? Đợi lát nữa để mẹ mấy đứa rang với cát, cầm một nửa tới nhà mới bên chia cho mấy người làm công ăn cho ngọt miệng…”
Kha Mỹ Ngu cười rộ lên, ôm lấy bả vai bà cụ: “Bà nội ơi, hôm nay cháu lên huyện thành, bà có đồ gì muốn cháu tiện thể mang về ?”
Bà cụ cố ý ai ui một tiếng, vỗ nhẹ vào cô: “Con nhỏ xa này, bà đã một bó tuổi rồi, chân cẳng làm nhanh nhẹn được như bọn trẻ mấy đứa.”
“Bà già như bà còn muốn đồ vật gì chứ? Cháu có thể kiếm vợ cho mấy đứa trai của cháu ?”
Kha Mỹ Ngu bị chọc phá lên, thế nhưng thật năm “con lừa ngoan cố” quất roi chạy trong sân đã mặt đỏ tai hồng.
“Bà nội, hiện ̣i cháu một người ăn no cả nhà đói, ở một mình thoải mái dễ chịu, cháu mới thèm tìm một người vợ về quản mình !” Người gân cổ hét lên là người trai song sinh cùng tuổi của Kha Mỹ Ngu - Kha Nguyên Tuế.
Bọn họ chỉ cách vài phút nhưng Kha Mỹ Ngu được người trong nhà nâng như nâng trứng mà lớn, còn Kha Nguyên Tuế thì tiện thể được chăm sóc lớn lên.
Cũng còn cách nào, con trai trong nhà nhiều quá rồi, mấy tên trong Đại Hạ Hoa Vạn Tuế đều bị chiếm dụng cả rồi.
May cuối cùng mẹ Kha cũng ôm được áo bông nhỏ, dù cho việc sinh nở gặp chút khó khăn, này cũng thể mang thai được nữa nhưng mọi người trong nhà cũng đều hết sức vui sướng. Nói là áo bông nhỏ thương mẹ!
Đừng thấy bình thường mấy người trai khác là Kha Nguyên Đại, Kha Nguyên Hạ, Kha Nguyên Hoa cùng Kha Nguyên Vạn miệng toàn lời bẩn bựa nhưng dù cũng đều là thanh niên vợ, vẫn còn là mấy thằng nhóc lớn, lúc này đây cũng mặt mũi đỏ bừng nói nổi một câu.
Kha Mỹ Ngu nể nang mà cười khanh khách: “Bà nội ơi, cháu cảm thấy mấy trai đều tốt cả, phải cưới người vợ thông minh xinh đẹp mới được. Chỉ là bây giờ mấy trai làm nên trò trống gì, cũng chẳng có kỹ năng gì trong tay, cho dù muốn cưới một người vợ tốt cũng bị nói thành cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”