Kha Mỹ Linh nhướn mày, bản cô đúng là lanh lợi thật đấy.
Mặc dù dựa cống hiến của cô, đơn xin cũng mà cũng , liên quan lắm, nhưng vì cái mà chạy thêm một chuyến, ít nhiều gì cũng chút . Bên còn mấy con dấu chính thức...
Hơn nữa chuyện lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ, lỡ như điều tra, thì liên lụy nhiều lắm.
Sắc mặt trưởng thôn với bí thư chi bộ thôn đều khó coi, họ gật đầu.
“Lúc nộp đơn xin lên, chúng nghĩ đó thấy xong , cũng vấn đề gì cả nên dùng keo dán dán kín túi văn kiện , đóng dấu vị trí tương ứng giao đến công xã.”
“Lãnh đạo trong công xã coi trọng chuyện nên cũng bóc phá con dấu nữa mà chuyển thẳng lên huyện.”
“Danh ngạch sinh viên công nông binh huyện ít, đều xếp hàng để thẩm tra. Mặc dù bên đặc biệt phê chuẩn cho các cháu, cần thẩm tra nhưng cũng giao đồng loạt cho tỉnh, vì thế nên mới chậm trễ mất mấy ngày.”
“ ai bên trong vốn chẳng đơn xin, chỉ là...”
Kha Mỹ Linh bước lên , nhíu mày : “Chú, chỉ là cái gì? Lẽ nào bên trong gì đó ?”
“Ừm, bên năm em nhà họ Kha mù màu, mấy đứa cháu lao động, vốn tư cách lấy danh ngạch công nông binh .” Trưởng thôn tái mặt.
Bí thư chi bộ thôn cũng : “Có thể những chuyện , còn cơ hội động tay động chân, chỉ thể là trong thôn chúng . Lãnh đạo trong huyện tạm thời ép chuyện xuống, để các chú nghiêm túc xử lý, tiện thể hỏi mấy đứa xem ngách nào khác , , đơn xin nữa.”
Kha Mỹ Linh nhăn mặt: “Bọn cháu gì ngách nào?”
“Trước đây mấy chú cũng thấy đấy, là tìm đến bọn cháu. Hơn nữa còn là của lãnh đạo lớn đến ! Nếu chúng cháu vì chút chuyện nhỏ mà phiền , đến lúc họ bắt đầu truy cứu...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-147.html.]
“Các chú cứ chuẩn tâm lý cho , lỡ tra ai đó, chuyện sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”
Bí thư chi bộ thôn với trưởng thôn nóng ruột thôi, chính là vì quan tâm đến điểm nên họ mới vội vàng tìm Kha Mỹ Linh.
“Vậy nên thế nào đây!” Hai đàn ông năm mươi tuổi sốt ruột đỏ cả mắt.
Ông cụ nhíu mày: “Được , mấy vòng vòng mặt nữa, vòng vòng thì giải quyết vấn đề .”
“Hai về , tra xem rốt cuộc ai chuyện ! Mặc dù họ đại học là đám nhóc con nhà nhưng chuyện cũng thuộc về vinh dự của cả thôn Lạc Phượng, thực sự gì nữa!”
“Bản bản lĩnh, còn cố ý ngáng chân khác, đây là sâu mọt hại tập thể. Không lôi , dù cho chuyện giải quyết, cũng sẽ xuất hiện vấn đề.”
Kha Mỹ Linh cũng vội vàng gật đầu: “Chú, hai chú về, điều tra cho cẩn thận .”
“Trong thôn chúng , chữ cũng nhiều, hơn nữa lúc bàn giao túi tài liệu, khâu nào xuất hiện vấn đề, lẽ cũng khó tra.”
“Bên cháu nghĩ cách khác, chúng tranh thủ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa !”
Trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn vội vàng đồng ý, khi sắp , họ còn xin Kha Mỹ Linh và mấy em nhà họ Kha.
Đợi khi bọn họ rời , năm em nhà họ Kha hẹn mà cùng thở dài, mệnh thăng trầm là chỉ bọn họ...
Kha Mỹ Linh khẽ, chạy trong phòng, lấy đơn , thì thầm: “Téng téng téng teng... May mà em liệu , sợ sẽ xảy chuyện gì đó nên lặng lẽ xin thêm một phần!”
“Trùng hợp, đồng chí tiện tay mang theo ít mẫu đơn cho , truyền đạt sự cổ vũ của lãnh đạo tỉnh, nên cũng mang nhiều mẫu đơn hơn.”