“Ơ, bà nội, , để con ngủ thêm một lát nữa, trời còn tối mà.” Cô dùng thần thức liếc đồng hồ, mới ba giờ thôi...
“Linh Bảo Nhi, ngoan nào, bình thường con ngủ nướng thì ngủ, trong nhà ai quản con ? hôm nay giống thế, cô dâu dậy sớm, ngụ ý lành!”
Kha Mỹ Linh như xương sống, cô tiếp tục híp mắt, để mặc hai lôi , tùy ý sắp xếp.
Mấy tục chải tóc cho cô, đó trang điểm, kẻ mày, vẽ mắt càm ràm chải đầu, đợi cô ngủ đủ giấc tỉnh , cái như diễn hí khúc gương phản chiếu ...
Kha Mỹ Linh lập tức hài lòng, cô giơ tay, dùng nước ấm lau .
“Đừng.” Bà nội nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Như mới tinh thần, lắm.”
Thím trang điểm cũng khen: “Cô dâu là nhất từng thấy đấy, khắp làng xóm , trong suốt năm mươi mấy năm nay, trong cả năm mươi mấy năm nữa đều ai sánh cháu .”
“Mặc dù cô dâu trang điểm đậm nhưng như mới vui, từ xa xem lễ mới thể rõ.”
Thấy thím khen như thế, Kha Mỹ Linh miễn cưỡng đầu, để thấy bản xí nữa.
Cô cúi đầu áo khoác thêu hoa mẫu đơn và phượng hoàng màu đỏ cùng với váy dài xếp ly, cô bất giác cảm thấy, tính cả hai kiếp thì hôm nay là đầu tiên cô kết hôn.
Một cảm giác chua xót, phức tạp từ trái tim dâng lên, cảnh tượng mắt Kha Mỹ Linh đột nhiên mơ hồ.
Mắt cô khẽ chớp, một giọt lệ to như hạt đậu lăn xuống váy, thấm đóa hoa diễm lệ.
“Đứa nhỏ ngốc , con gì chứ.” Mẹ Kha thì thế nhưng bản cũng nghẹn ngào : “Nhà mới cách nơi gần, một ngày con về bảy, tám cũng . Đợi lúc với bà nội con nấu gì ngon ngon mang cho hai đứa một phần, cơm canh cũng kịp nguội.”
“Cháu lớn , gả cho , gia đình của riêng , đây là chuyện vui, hôm nay chúng ai .” Bà nội , ngẩng đầu dụi mắt, hít hít cái mũi, đó bà còn khó coi hơn là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-176.html.]
Kha Mỹ Linh vốn đang buồn lòng, thấy họ như thế, cô càng khó chịu hơn, cô òa lên thành tiếng...
Ba ôm , hăng hơn , khiến cho tất cả đều tới.
Đám đàn ông hết nước hết cái, cuối cùng cũng dỗ già trẻ mấy nín nữa.
Kha Mỹ Linh nhòe hết lớp trang điểm, cô thím trang điểm kéo , dằn vặt một lúc.
Lúc khách khứa cũng lục tục kéo đến .
Năm giờ hai mươi mốt phút, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống: “Chú rể đến đón dâu !”
Trong sân ầm ĩ, ngăn cản đủ kiểu nhưng gì là kẹo hoa quả giải quyết .
Tần Nguyên Cửu dáng cao lớn, thủ linh hoạt, dù cho đối mặt với mấy hàng ruột, họ đằng nội, họ đằng ngoại, cũng hề nao núng, trực tiếp chạy vụt qua, sự kinh ngạc đến mắt chữ A, miệng chữ O của , trai ngời ngời chống lên bả vai Kha Nguyên Tuế, nhảy từ ngoài sân đến cửa sảnh chính.
Anh vén rèm cửa, Kha Mỹ Linh đang phồng má ăn bánh hạt dẻ.
Người mỹ nhân ánh nến, mỹ nhân càng thêm , nhưng mỹ nhân tham ăn một vẻ khác.
Cả đêm Tần Nguyên Cửu trằn trọc ngủ , tâm trạng hoảng loạn, căng thẳng, kích động, lúc , thứ đều biến mất gần như còn. Mặc kệ là thời đổi , cuối cùng cô cũng hề đổi!
“Vu Nhi, đến đón em đây.” Anh khàn giọng, thể che giấu sự dịu dàng và tình yêu vô tận, giống như một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Kha Mỹ Linh nhịn rùng một cái, nỡ buông bánh hạt dẻ xuống, cô nhíu mày, sững sờ chằm chằm.
Có thứ kỳ lạ nào đó xẹt qua đáy lòng cô cô, nhanh đến mức cô kịp bắt lấy.