Kha Mỹ Linh bình tĩnh bọn họ.
Ở bên cạnh đại lão, cô thấy nhiều chuyện , cũng đại lão âm thầm xử lý, học ít thái độ và phương pháp đối nhân xử thế.
Ví dụ như, cô thoạt thì tính tình nóng nảy, thích báo thù tại chỗ nhưng cô tin rằng hoặc là tay, hoặc là một gậy gõ chết.
Bây giờ bọn họ đè ép Hoàng Phương Bân nhưng đợi lúc kỳ thi đại học khôi phục , vẫn cơ hội vùng lên, tiếp tục nhảy nhót ghê tởm. Mà lúc đó, càng giỏi nhẫn nhịn và tính toán, chi bằng bây giờ để học luôn.
Không tất cả đều giống Kha Vân Nguyệt, bán còn giúp đếm tiền, để mặc che mắt.
Sớm muộn gì cũng một ngày, sẽ cho tiền đồ của biến mất.
Nghĩ đến danh ngạch đại học dễ dàng gì mới đó phí hết tâm sức mưu tính, lúc sắp nghiệp thông báo nhận bằng nghiệp, cảm giác đó, chắc là tệ nhỉ?
Huống chi, hôm nay nhận sự trừng phạt thích đáng sẽ chỉ khiến cho gan to thêm .
Không sai, cô chính là một “cao thủ thuốc xổ”, chiều khác, lúc sẽ niềm vui ý thức .
Có điều, còn đợi cô mở miệng, Tần Nguyên Cửu lạnh lùng : “Trưởng thôn, chú để học, cũng thể, nhưng vợ chồng lấy gì để xin chúng ?”
“Một đổi đơn xin của chúng , một báo cáo cho tổ cải tạo. Mỗi một chuyện đều đủ để hủy một thanh niên !”
Trưởng thôn đá Hoàng Phương Bân: “Chuyện là mày , mày . Có thể tiếp tục học đại học còn xem thái độ của mày.”
Hoàng Phương Bân nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn sự tủi nhục và thù hận, gian nan với Tần Nguyên Cửu: “Anh xem.”
“Mỗi bồi thường năm mươi đồng, coi như trừng phạt mấy vụng trộm đổi đơn xin. Cậu còn một bản tường trình để chúng thu , nếu tái phạm, sẽ trực tiếp giao nó cho đồng chí cảnh sát, hả?”
Trong lòng Hoàng Phương Bân nhỏ máu, bảy là ba trăm năm mươi đồng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-192.html.]
Lúc mới hối hận, lúc đó bản chọc họ gì.
Yên lặng học ?
Ba trăm năm mươi đồng thể nhiều chuyện, bây giờ trả giá cho những âm mưu ngu ngốc của ...
“Được.” Anh nghiến răng gật đầu, nếu còn thể ?
“Một trăm năm mươi đồng coi như phí bồi thường tinh thần các báo cáo, vấn đề gì nữa ?”
Tần Nguyên Cửu tiếp tục lạnh lùng hỏi.
“Là cô .” Lúc Hoàng Phương Bân cắn răng nhận, câu nào cũng nhảy ngoài: “Không, liên, quan, đến, !”
Bấy giờ Kha Vân Nguyệt cũng hiểu , cô liều mạng lắc đầu với .
Tần Nguyên Cửu nhạo: “Hoàng Phương Bân, sẽ cho rằng phía khích bác là thể trốn tránh trách nhiệm ? Nếu như , thì tối qua đồng chí tổ cải tạo cũng sẽ theo manh mối tìm đến các , vợ chồng hai , đám đó thà rằng bắt nhầm chứ bỏ sót.”
“Cậu cảm thấy, đó , còn thể tiếp tục học ?”
Hoàng Phương Bân trợn to mắt, một nữa cái ngu của hại...
Anh bất đắc dĩ, cam tâm gật đầu, năm trăm đồng kiếm từ gia đình để mua nhà còn cầm đến tay phá hết.
“Hai một bản tường trình, bất kể là các hại ai, đều động đến nhà nữa. Nếu , hai tờ tường trình thể đưa hai đến cục cảnh sát để ăn cơm tù!”
Kha Mỹ Linh gật đầu, đúng thế, chính là như .
Nước bẩn trong bụng bọn họ phun thì phun khác, đừng chằm chằm cô và gia đình cô nữa!