Bà nội Kha tức đến giậm chân: “Cái con lòng hiểm độc như thế , vất vả lắm mới mang thai, đường mà tích cho con một ít phúc khí !”
“Thằng Kha nhà bọn , bao giờ loại chuyện táng tận lương tâm ?”
Mấy bà lão cũng lập tức lắc đầu: “Bọn cũng nghĩ là như , các thầy giáo già trung gian, thể nào xảy chuyện . Cho dù xảy chuyện, bọn cũng xin nhận!”
“Nếu thì là do bọn dính phúc khí của Linh Bảo Nhi .”
Người nhà họ Kha đều , đến chuyện của bác hai Kha, thật cũng là để dò xét tin tức. Cũng nửa tháng trôi qua, cũng đủ để lên thủ đô về ba .
Tần Nguyên Cửu tiến lên : “Các bà, các thím, các chị , yên tâm , lạp xưởng từ thịt và ruột heo rừng nhà máy xong hai ngày tăng ca việc, lập tức đưa đến thủ đô.”
“Lạp xưởng đến thủ đô chỉ trong một ngày phân chia xong, mặc dù giá lạp xưởng heo rừng giá bán đắt hơn một chút, nhưng nghĩ đến ở đây khi cầm tiền, cũng đặt mua đồ tết, ví dụ như vải vóc mắt một chút, các loại bánh kẹo điểm tâm, xà bông thơm các kiểu.”
“Cho nên lớn mật chủ, lấy danh nghĩa hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng mua những sản phẩm tồn kho cũng như một chút ở các nhà máy lớn với giá thấp.”
“Những thứ vật phẩm sản xuất ở thủ đô đều bảo đảm về chất lượng, nhưng mà trong thành chú trọng vẻ ngoài, màu sắc và kiểu dáng năm nay chỉ cần qua năm trở thành hàng ế tồn kho, hoặc chút ngấm nước, bùn hoặc chuột gặm một chút, cũng bán nữa.”
“Còn nhiều loại vật phẩm khác, đến lúc đó dựa công phân tự chia đồ vật mà cần, ?”
Mọi đều trợn mắt há mồm.
Lúc đầu là bọn họ dính chút may mắn của Kha Mỹ Linh, duyên cớ đạt nhiều thịt heo rừng như , cho dù bán mà ăn bụng, bọn họ mơ cũng vui đến tỉnh .
Sau đó đồng chí Tần chỉ mang thịt heo rừng bán giá hời hơn, mà còn hơn giá thị trường hơn ba phần!
Bây giờ tiền phiếu thể đổi lấy các loại đồ vật với giá thấp, mặc kệ nhiều ít, dù gì cũng là đồ vật từ thủ đô, ngẫm bọn họ cũng thấy đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-257.html.]
“Được, chúng tin tưởng sự lựa chọn của đồng chí Tần.” Bọn họ nhao nhao gật đầu.
“Chỉ là chúng thể nhận đồ khi ăn tết ?”
Tần Nguyên Cửu gật đầu: “Hôm nhận điện báo, đồ vật hiện đang đường , nếu như tình huống gì đặc biệt, mai ngày là đến.”
“Vốn là cho một bất ngờ đấy.” Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Người dân nhịn vui vẻ gật đầu, bắt đầu suy nghĩ xem sẽ chia những thứ gì, dù chỉ là một đống vải lẻ, bọn họ cũng thể khéo tay may nhiều thứ.
Đám hưng phấn nên ở nhà họ Kha để ngóng chút tin tức.
Cuối cùng bà nội Kha vẫn đuổi hết , tiếp tục mở hình thức học tập.
Kha Mỹ Linh từ từ đến mặt Tần Nguyên Cửu, chớp chớp mắt: “Anh Cửu ngoan nha, chuyện như tại cho em ?”
“Không lẽ giữa vợ chồng vẫn giữ bí mật riêng?”
“Hơn nữa, chuyện khi nào ?”
Tần Nguyên Cửu xoa xoa đầu cô, thừa dịp khi cô xù lông, nhướng mày : “Lúc lên trấn với em , thể lúc em ở phòng bếp chờ cơm ăn nên để trong lòng.”
Kha Mỹ Linh ngượng ngùng , hết cách , chính trải qua thời đại vật tư thiếu thốn, cho nên khát vọng đối với đồ ăn khó mà loại bỏ , hơn nữa thể chất của cô đúng là đặc thù, trong bụng thể chứa cả con thuyền chứ, và bà tài nấu nướng vô cùng .
Và thế là đương nhiên cô trở thành nô lệ của đồ ăn ngon, lún sâu đến dứt .
“Anh đổi lấy cái gì? Anh tìm bạn cũ đây nhờ giúp đỡ ? Bọn họ sợ liên lụy ?” Kha Mỹ Linh tò mò hỏi.
Tần Nguyên Cửu gật gật đầu: “Có nhiều chủng loại, mai em sẽ .”