“Đồng chí Tiểu Tần xin trưởng xã , bọn họ cũng đồng ý cho chúng phát triển lâu dài, bởi vì chúng chăn nuôi động vật xây thêm phòng, cho nên trưởng xã cũng tình nguyện góp một chút vật tư, giúp đỡ xây nhà!”
“Chúng chỉ cần chi tiền mua gà vịt mầm, cừu non, thỏ, tôm cua cá và đóng góp nhân lực, cho nên mỗi nhà vẫn thể nhận ít.”
“Giai đoạn đầu mỗi góp năm đồng tiền, tiêu chủ yếu việc mua dê non, giống dê non , thu sữa lông đều thuộc về các nhà, thịt dê nộp một nửa cho công xã, một nửa sẽ dựa đóng góp của mà phân chia.”
“Tất nhiên nếu như lông dê sữa dê nhiều, nhà dùng hết thì cũng thể lấy danh nghĩa của thôn của công xã, bán cho hợp tác xã!
Đám nhịn bắt đầu tính nhẩm, bây giờ một cân thịt dê bảy xu, nhưng mà một con dê tất cả cũng bảy tám đồng tiền, hai thể nhận lãnh một con.
Dê đực thể vỗ béo bán thịt, dê cái để nuôi con sinh sữa, còn cắt lông dê một năm một .
Dê non một năm thể lấy bốn năm kg lông, ba đến năm lạng lông nhung, lông nhung dê một cân tới ba bốn đồng tiền! Dù là sữa dê một năm cũng thu ba bốn trăm kg, một kg sáu xu; một con dê trưởng thành gần trăm cân thịt, một cân bảy lông, nộp lên một nửa…
Cứ tính toán như thế, trong mắt của bọn họ như thấy tiền vàng.
Có thể năm đầu tiên bọn họ chỉ hồi vốn, mà một con dê còn kiếm bốn năm mươi đồng, đó càng kiếm nhiều hơn!
“Tính cả nữa!” Bọn họ nhao nhao nhấc tay hô.
“Lão già đây cả đời bán mặt cho đất ruộng, cũng quyết điên cuồng theo trẻ tuổi một , thêm cho một suất!”
“Còn nhà của nữa, nhà của nhiều, thể nhận mười hai con dê đấy…”
Những thôn dân vốn dĩ vẫn còn do dự khi thấy đều báo danh thì cũng kéo cuống họng hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-265.html.]
Trong nháy mắt ngoại trừ ba gia đình bình thường gọi là “vắt cổ chày nước” vẫn cắn răng kiên trì lấy hết vật tư, còn đều đồng ý mỗi chi hai mươi đồng để theo nghiệp chăn nuôi.
Trưởng thôn vui vẻ gật đầu, về phía ba nhà , khẽ cau mày : “Sau nếu các nhập bọn, cũng theo quy định mỗi hai mươi đồng nộp lên.”
“ mà cũng cảnh cáo , nếu như các thấy khác kiếm tiền, ganh tỵ đỏ mắt chơi , nếu sẽ giao cho các đồng chí bên trong cục xử trí!”
Ba gia đình vội vàng gật đầu, khóe miệng và đuôi lông mày đều nhếch lên mang theo ý chế giễu xem náo nhiệt.
Mỗi nhà nuôi hai con gà còn , còn nếu chăn nuôi nhiều gia cầm gia súc cùng một chỗ như thế, đoán chừng nuôi lớn đều sinh bệnh mà c.h.ế.t hết!
Nếu những con dễ nuôi, ai mà đập tiền , ai úp mặt đất đào ăn chứ!
Vẫn là đồ cầm ở trong tay an hơn.
Trưởng thôn cũng để ý bọn họ nữa, mà tiếp tục cũng các thôn dân khác: “Chúng cũng cảnh báo với , phương pháp, kỹ thuật, chuồng phòng đều cung cấp đúng chuẩn cho , nhưng chăn nuôi xem chấp hành như thế nào, trời .”
“Trên đời chuyện kiếm tiền, cũng sói mắt trắng rảnh rang. Muốn kiếm nhiều tiền, đều chút tinh thần mạo hiểm, cũng mang theo một chút liều lĩnh!
“Những đồng chí nhân dân như chúng thiếu nhất đó chính là phẩm chất chịu thương chịu khó ngại gian khổ, chỉ cần chúng chấp hành nghiêm khắc yêu cầu việc, thì thể tăng thêm xác suất thành công.”
“Cuộc đời mấy đọ sức, thể vượt quá sóng gió , phụ thuộc !” Trưởng thôn sử dụng món canh gà* học từ Kha Mỹ Linh.
*Canh gà: Theo văn học mạng Trung Quốc, canh gà nghĩa bóng là chỉ những thứ giúp an ủi tinh thần, khiến cảm thấy dễ chịu, hăng hái.
“Hơn nữa, nếu nhiệm vụ của thôn chúng thành , chắc chắn thôn ủy sẽ đưa hai vị trí, đến lúc đó cũng thể tranh cử công ăn việc định!”
Kha Mỹ Linh nhân cơ hội bổ sung: “Đồng chí Tiểu Tần nhà chúng , lò gạch sẽ một đợt lớn tuyển , nhất định dốc sức theo rèn luyện, học tập tri thức văn hóa, tranh thủ công nhân!”