“Linh Bảo Nhi, cháu sẽ quên chuyện nhỉ, mau cầu khấn , g.i.ế.c lợn cũng tốn nhiều thời gian lắm...”
Mặc dù tự nhiên nhặt một đám lợn rừng, hơn nữa còn là khi Kha Mỹ Linh lẩm bẩm ăn thịt, lúc đó chỉ là đùa giỡn nhưng thực chất trong lòng bọn họ vẫn luôn cảm thấy đây chỉ là trùng hợp.
đúng là nhà họ Kha là đầu tiên phát hiện đàn lợn rừng, hơn nữa cũng hề giấu giếm mà báo cho trong thôn, để chia .
Đàn lợn rừng ngàn năm hiếm gặp kẹt trong khe đá, chuyện chỉ thể xảy một , thể để Kha Mỹ Linh gặp thêm nữa?
Đã là xã hội mới , phúc bảo gì cả, bình thường chỉ nhắc tới vài câu, gì mấy ai coi là thật?
Sau khi bình tĩnh , trong lúc việc, trò chuyện, cũng cân nhắc vài chuyện.
Nếu như trông cậy gì thịt lợn rừng, bọn họ vẫn nên chuẩn mỗi nhà góp hai cân thịt .
Dù nhà họ Kha cũng dẫn dắt đào kênh, nung gạch xây nhà, đây là chuyện cho mỗi một thôn dân.
Không chỉ là góp hai cân thịt thôi ?
Bọn họ lấy bừa một cái bình sứ tráng men cũng thể đổi vài cân thịt!
Kha Mỹ Linh khẽ : “Thịt lợn rừng từ trời rơi xuống, để bầy lợn rừng rơi cháu...”
Mọi phá lên: “Cái hình nho nhỏ chịu ...”
“Đừng thế, tối qua núi tiếng sói kêu, chúng chiếm mất thịt lợn rừng Linh Bảo Nhi cầu ...”
Nói đùa vài câu, Kha Mỹ Linh tiếp tục thôn.
Nghe một Tần Nguyên Cửu chuẩn đồ ăn cho cả nhà, Kha nhịn lườm con gái vội sai hai thằng con trai sang giúp.
Kha Mỹ Linh hì hì: “Anh, mấy ngày nay em với chị dâu nhỏ kẹo với đồ ngọt xong . Bọn em chỉ cần túi đựng kẹo nữa, em dùng giỏ trúc nhỏ để đựng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-352.html.]
“Giỏ trúc thế nào?”
Người nhà họ Kha trong sân đều nhịn cô hỏi.
Kha Mỹ Linh nhặt than củi, vẽ đơn giản lên đất: “Có hình dạng như cái bình, tượng trưng cho bình an, vui vẻ, thêm hai sợi dây gai nữa để đám trẻ thể cõng lưng.”
“Không cần đan khít quá, thể đựng đồ là .”
Người trong nhà đều chế tạo đồ vật, , là trong thôn nhà nhà đều là cao thủ đan trúc.
Cô chỉ cung cấp hình dáng, họ sẽ thể nghĩ cách .
Mặc dù chỉ là trang trí đồ đựng quà thôi nhưng ông nội Kha cả đời gì cũng nghiêm túc trách nhiệm, chắc chắn sẽ cho phép đồ chất lượng kém xuất hiện, lãng phí vật liệu còn hỏng danh tiếng nhà họ Kha.
Thế là ông cụ phụ trách quản lý những già giỏ trúc nhỏ, còn đám trẻ tiếp tục bận chuyện của .
“Vậy bọn chặt trúc cho chẻ cho ông nội.” Nói họ lấy dụng cụ, nhân lúc cơm ăn, họ chặt trúc.
Kha Mỹ Linh chớp mắt, dắt theo đám trẻ trong nhà theo.
Mỗi nhà đều độc chiếm một ngọn núi để lấy củi, bởi vì lúc nhàn rỗi, ai cũng thích đồ để bán cho hợp tác xã cung ứng tiếp thị, kiếm chút đồ gia dụng, thế nên họ đều trồng ít trúc núi nhà .
Núi nhà họ Kha cách nhà mới xa lắm.
Kha Mỹ Linh đảo mắt, lặng lẽ lấy con thỏ đen béo mập trong gian , dùng ý thức khống chế nó nhảy tới khu rừng trúc lợn rừng mắc kẹt .
“Ơ, thỏ rừng kìa!”
Cô nhấc chân, con thỏ kinh hoảng nhảy lao xa.
Đám trẻ hô hoán kéo đuổi theo: “Dì Linh, bọn cháu sẽ bắt nó về cho dì.”
Từ nhỏ bọn chúng chạy lon ton khắp núi đồi, tốc độ nhanh, mà con thỏ cũng lạ, chạy một lát là dừng gặm cỏ, đợi đuổi tới, nó hoảng hốt chạy , cứ như thế, đám nhỏ ngốc dẫn đến gần khu rừng.