Tần Nguyên Cửu đang ở trong lớp, đột nhiên  một con bọ rùa nhỏ xinh  bay tới, nhẹ nhàng đáp xuống cuốn sách của .
Con bọ rùa nhỏ  nhúng chân  lỗ mực  bút của ,  đó trắng trợn giẫm lên  trống  quyển sách của  chữ: “Cửu...”
Một chữ  mới xuất hiện,  cúi thấp mặt xuống, thần thức lặng lẽ bao phủ bên ngoài, thấy   ai chú ý tới con bọ rùa , liền  gập sách giáo khoa .
Sách quá trơn, chỉ cần  nghiêng một chút  khiến chân con bọ rùa nhỏ trượt xuống khe sách.
Bên  Kha Mỹ Linh đang  giảng, nhưng cũng nhanh dùng thần thức điều khiển con bọ rùa nhỏ  phóng  một tia tức giận nho nhỏ.
Cô kéo lê cơ thể mập mạp của bọ, giữ chặt cuốn sách bằng cặp móng vuốt, một đôi móng vuốt dùng để bóp eo, một đôi khác thì khoa tay múa chân với .
Khóe môi Tần Nguyên Cửu  nhếch lên, đầu bút  chạm  nó.
Mải  vẻ quên mất bản thể  đang là sâu bọ, con bọ rùa nhỏ  thẳng bằng hai chân  đó lập tức ngửa mặt lên trời...
Thần thức của Kha Mỹ Linh choáng váng,  nhịn  mà giãy dụa, nhưng cơ thể quá cồng kềnh, thế nên cô giãy dụa một hồi vẫn   hiệu quả, ngược  còn khiến   chọc  thành tiếng.
Các bạn học  lượt  sang, ngay cả giáo viên cũng tò mò      cái gì đáng buồn .
Tần Nguyên Cửu ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu  nụ , cũng  để cho  khác bắt gặp tiếng  phát  từ .
Con bọ nhỏ cứ chổng vó bất động, cuối cùng cô hiểu  vì  giống loài    bản năng giả chết. Ngoài bản năng chạy trốn khỏi nguy hiểm  thì nó quá bất lực...
Tần Nguyên Cửu buồn  lắc đầu, đầu ngón tay  chạm   xoay  cô .
Thấy cô vợ nhỏ vẫn giả c.h.ế.t như cũ,  giơ đồng hồ .
Vừa  thấy sắp tan học, con bọ rùa nhỏ lập tức sống  tại chỗ, tiếp tục giẫm lên chữ, thêm một chữ Anh ở  chữ Cửu: “Anh Cửu, em  ở   bản kiểm điểm,  nhanh mang cơm đến cho em , nếu   sẽ  một cô vợ c.h.ế.t đói!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-512.html.]
Nụ  trong mắt Tần Nguyên Cửu sắp trào , nhưng màu đen trong mắt cũng càng đậm hơn.
Cô gái nhỏ  đáng yêu như ,    nỡ buông tay chứ!
Sau đó,   dậy,  dối   hạ đường huyết để rời khỏi lớp học sớm.
Con bọ rùa nhỏ vẫn  yên tại chỗ. Cô theo bản năng  về phía bạn học và giáo viên xung quanh.
Cả bạn học lẫn giáo viên đều quan tâm lo lắng, thúc giục  mau chóng xuống căn tin ăn cơm, đây là bầu  khí ôn hòa nhẹ nhàng khiến   ghen tị đến phát điên ?
Tại  cô    đối xử  như ?
Con bọ nhỏ vỗ cánh bay đến  tóc của Tần Nguyên Cửu, dùng móng vuốt nhỏ níu lấy .
 sức lực của cô quá yếu, cô  đảo mắt , lập tức nhanh chóng biến thành Vân Bảo Nhi thứ 2, ồn ào tò mò hỏi: “Anh Cửu,   tò mò ?”
Tần Nguyên Cửu  nhẹ: “Có cái gì mà  tò mò,   thể gặp  em, vốn là một chuyện khó tin. Thiên hạ rộng lớn  thiếu chuyện lạ, tất cả những gì   thể  là bình tĩnh tiếp nhận.”
Kha Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy    kiến thức, mỗi  cô gặp  chuyện vượt tầm hiểu  của , dù là vài ngày mới cũng  thể  định  ,     nhân vật phản diện nào bình tĩnh như  .
Quả nhiên là   chuyện lớn,   dân chúng bình dân như cô  thể so sánh .
Không bận tâm những thứ  nữa, Kha Mỹ Linh bắt đầu gọi món, “Em  ăn đùi gà chiên, thịt kho cơm, nộm dưa chuột, khoai tây hầm sườn…”
Đến căn tin, cô  đợi Tần Nguyên Cửu xuống xe  vỗ cánh bay lên tầng hai tìm  Kha,  đó vui vẻ báo thực đơn.
"Ôi, đầu bếp Kha, con vẹt nhà bà lớn thật,  huấn luyện cũng giỏi nữa,  mà    lưu loát tên các món ăn!”
Mọi  cảm thấy hiếm lạ  thôi.