Kha Mỹ Linh tích ít điểm hòa bình, cô còn ngốc nghếch tự xử lý thịt nữa mà dùng dịch vụ do cửa hàng hệ thống cung cấp, các loại thịt xử lý sạch sẽ xong sẽ đóng gói, cất trữ cẩn thận, tiện thể nuôi Tuyết Bảo Nhi luôn.
Năm xảy lũ lụt, Tuyết Bảo Nhi cứu ít , còn thường xuyên giúp tìm trẻ con lạc núi nên truyền tai bảo nó là điều thần kỳ, còn thầm nhận định nó là sơn thần !
Vọng Đế Xuất đố kỵ thôi, nó là thần thú mà quang minh chính đại khen ngợi, tại một con thú hoang cung phụng?
Đừng tưởng nó tu vi Tuyết Bảo Nhi một bộ phận đến từ đồ ăn Kha Mỹ Linh cho nó, một phần khác là do huyết mạch hiếm thức tỉnh, một phần nữa là do con cung phụng! Tu vi do con cung phụng chắc chắn sẽ nặng hơn do tự tu luyện nhiều.
Vì thế cứ gặp Tuyết Bảo Nhi là nó bắt đầu gây sự.
Tuyết Bảo Nhi lạnh lùng, Vọng Đế Xuất luôn mồm mấy lời ghen tỵ còn nó vẫn lù lù bất động!
Tiểu Quỷ Vương kén chọn, tìm thể thích hợp, dựa âm châu duy trì cũng hóng chuyện, thỉnh thoảng xen miệng .
Hai con chim như tướng thanh, Kha Mỹ Linh cũng nhịn phì .
Trước khi lên thủ đô, Kha Mỹ Linh tìm một lượt trong những ngọn núi gần đó, đồ thu về một lượng đồ phong phú cô mới xách túi cùng Ứng Yến mang theo thư giới thiệu thăm họ hàng, tạm biệt nhà bước lên chuyến tàu bắc.
Ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, lúc xuống xe, hai thấy một thanh niên giơ tấm biển Ứng Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-654.html.]
“Xin chào Ứng Yến, là thư ký của cục trưởng Ứng, Lưu Tiểu Sơn, hoan nghênh trở về nhà.” Thanh niên nhiệt tình, còn tiến lên đón lấy hai rương hành lý trong tay Ứng Yến.
Lúc thấy , khí thế của Ứng Yến đổi, lúc lạnh lùng, chín chắn, bây giờ quanh tản sự lười nhác, thong dong của ấm áo lụa quần là mới .
Anh buông tay khách khí, trọng lượng đột ngột ập xuống khiến mặt Lưu Tiểu Sơn cứng , cả kéo xuống, bởi vì dùng sức mà gân cổ gồ hẳn lên.
Một sống sờ sờ như Kha Mỹ Linh Lưu Tiểu Sơn xem thành vô hình khi nhận cái kinh ngạc.
Lưu Tiểu Sơn lái xe hồng tinh thủ đô yêu thích nhất, xe màu đen, thon dài, mang đậm cảm giác như ông lớn, là sự tồn tại xa hoa mà khiêm tốn trong thời đại .
“Gần đây tình hình thành phố siết chặt nên cục trưởng Ứng cuộc họp còn họp xong, thể đích đón . Có điều cục trưởng Ứng dặn dò đặt cho một bàn lớn nhất ở khách sạn Hoàng Hạc Lâu, chúng ăn xong về nhà nghỉ ngơi.
Buổi tối còn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên nữa.”
Mặc dù mới là năm bảy mươi bảy nhưng kinh tế thủ đô nới lỏng hơn nhiều, ít nhất cũng vài quán ăn tư nhân xuất hiện, ngoài nhà ăn quốc doanh , Hoàng Hạc Lâu là một khách sạn khá tiếng, ban đầu nó là nhà đãi khách nhưng mấy năm nay, tình hình quốc tế gay gắt nên trong tiệm phần lớn là trong nước tới thăm, dần dần biến thành khách sạn xa hoa mà trong tầng lớp thượng lưu thích ghé tới.
Ứng Yến lên xe xong cũng ừ hử gì, một tay nắm tay Kha Mỹ Linh, tỉ mỉ chơi đùa, ánh mắt lạnh lùng phong cảnh ngoài cửa sổ, đồng thời so sánh chúng với ký ức trong đầu.
Năm năm rời , thủ đô giống như ấn nút tạm dừng, đổi gì nhiều, vẫn con đường , vẫn tòa nhà , chỉ là nhiều cửa hàng hơn, qua cũng náo nhiệt hơn.
Kha Mỹ Linh ngoài cửa chớp mắt, trong lòng kích động thôi, nơi là thủ đô đấy, thở năm tháng và cảm giác trang trọng thần thánh đập mặt khiến chấn động, xương cốt cả đều run rẩy.