“Cháu một ít y thuật, tuy giỏi lắm, nhưng cũng miễn cưỡng thể sử dụng, lẽ thể giúp các đồng chí cao tuổi giảm bớt đau đớn.”
Ông cụ Triệu liên tục gật đầu: “Được , quả nhiên là một cô gái , haizz, cháu xem vì ông cống hiến cả cuộc đời vì nước vì dân, nhưng tình cảm gia đình nhạt nhẽo như ?
Nếu cháu gái của ông thể giỏi bằng một nửa cháu thì ông vui !”
Kha Mỹ Linh sớm thích cách như của ông cụ.
Sau khi bảo bảo mẫu trở về, tiện thể nhờ bà gửi lời nhắn đến nhà họ Kha, ông cụ và Kha Mỹ Linh liền mua một tấm bản đồ thủ đô, bắt đầu cầm bút nghiên cứu, đánh dấu địa chỉ của mỗi , chia cấp độ theo điều kiện gia đình. Tất nhiên, đều mang theo một thứ tự, cuối cùng lên kế hoạch sổ xem sẽ đến thăm nhà nào .
Kể từ khi Kha Mỹ Linh quen Ứng Yến, trong lòng kiên định hơn nhiều, cảm giác thuộc về thế giới mạnh mẽ hơn nên nỗi ám ảnh về đồ ăn của cô giảm bớt đôi chút.
Cô và Ứng Yến thiếu tiền, thu nhập trong nhà cũng ít, nhưng hiện giờ sức mua của đồng tiền thật kinh , căn bản tiền cũng tiêu nổi.
Cô cần giống như nữ chính trong tiểu thuyết thập niên, cần cù bày quán, mở tiệm, dành dụm tiền mua cửa hàng mua tứ hợp viện, cũng cần lo lắng về việc đầu tư bất động sản.
Nhà họ Tần để vô bất động sản, cũng như nhiều vàng bạc châu báu, những thứ đều quan trọng, điều quan trọng nhất là gia đình họ luôn kiếm tiền, tài sản tích lũy càng ngày càng nhiều.
Nếu cô khảo sát thuận lợi, Kha Mỹ Linh thành lập một quỹ để phục vụ đặc biệt cho những cựu chiến binh khuyết tật những đóng góp to lớn.
Về tiền của quỹ thì thể tài trợ, một phần thu nhập của gia đình thể phân bổ đó, còn thể mở quyên góp để xã hội chú ý đến việc .
Đây chỉ là suy nghĩ ban đầu của cô, hiện giờ cô đang trong một chiếc ô tô hôi hám với ông cụ, thời tiết bắt đầu nóng bức, trong xe trộn lẫn nhiều loại mùi khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-818.html.]
Ông cụ tương đối qua quýt, nhưng Kha Mỹ Linh thể chịu hương vị , cô ghé mũi cửa sổ, tham lam hít thở khí trong lành bên ngoài.
Một lúc lâu mới đến vùng nông thôn, xuống xe vẫn bộ một quãng đường dài.
bọn họ may mắn, gặp một mua máy kéo, máy kéo xóc lên xóc xuống, xương cốt của hai gần như gãy vụn thành từng mảnh.
Nhìn những cánh đồng lúa mì vàng trải dài vô tận và ngửi thấy mùi thơm lúa mì trong khí, như sống dậy.
Họ ăn mặc chỉnh tề, tay xách đồ, đến cổng thôn tới nhiệt tình tiến lên dò hỏi.
Kha Mỹ Linh mỉm , cầm một nắm kẹo sữa thỏ trắng, giải thích mục đích chuyến thăm của .
Dân làng từ chối một hồi, khi tiếp nhận lập tức đưa đến tận nơi, đường còn cho hai tình hình họ .
Chiến trường tàn khốc, thể sống sót là một loại may mắn, mất tay chân là chuyện bình thường.
Ông cụ Địch của gia đình cụt cả hai chân, mặc dù khi ông cụ trở về, lãnh đạo huyện khua chiêng gõ trống đưa tới, cũng mang theo một tiền giấy lớn. Ông cụ quả thật tận hưởng đãi ngộ cho bệnh nhân vài ngày, nhưng khi cơn sóng lắng xuống, trong nhà dường như ông.
“Ôi, hiếm còn nhớ đến chú Thiết Chùy, chậc, chú sống . Rõ ràng là hùng, nhưng tiếc là con trai và con dâu hiếu thảo, bạn già sớm phân phòng ngủ với chú .
Chú ngủ ở nơi chỉ bằng đất cát và rơm rạ khô. Nhà hôi lắm, chỉ dọn dẹp mỗi tuần một , còn bằng lợn nuôi ở nhà.
Không chú thể kiên trì nhiều năm như , đáng thương, nhưng gia đình chú quan tâm, ngoài như chúng cũng thể xen …”