Người già thể từ bỏ m.á.u mủ của , nhưng cũng bất kỳ tình cảm nào gửi gắm bọn họ. Chịu thất vọng hết đến khác khiến ông cảm thấy bất lực.
Người nhà bây giờ đối xử với khác gì kẻ thù, nhưng vẫn cố gắng giữ cho chút thể diện cuối cùng.
Kha Mỹ Linh suy nghĩ một lúc: "Nếu cháu sắp xếp công việc cho họ, thì chắc chắn cũng thể quá tệ. Nếu , họ một hai ngày nghỉ, như thể hiện ý của ông?"
Ông cụ gật đầu đồng ý. Chứ còn gì nữa, lũ vô dụng đó gì, chỉ giỏi mỗi việc bỏ cuộc giữa chừng!
"Nghe đấy, nhưng khi ngành đào tạo ? Ông lừa bọn chúng ký quân lệnh, cho bọn chúng bỏ cuộc giữa chừng."
Kha Mỹ Linh khẽ: "Nhất định sẽ , ngành nghề nào cũng sẽ ."
Ông cụ thẳng: "Linh Bảo Nhi, cháu cứ xem sắp xếp. Dù thì cũng thể để mấy đứa bất hiếu nhàn nhã quá . Phải để bọn chúng nếm thử cay đắng của cuộc đời, nếu chúng sửa đổi tính tình, nhất định sẽ phạm sai lầm lớn!
Cháu giúp ông chuyện tương đương với việc ông nợ cháu một . Hmm, chuyện của lão Địch cũng tính là một nữa. Sau nếu cháu cần, ông sẽ trả cho cháu.
Lão già như ông ngoại trừ keo kiệt với lũ vô dụng đó, thì thực chất vẫn là hào phóng."
Kha Mỹ Linh khách sáo trả lời: "Được thôi, đến lúc đó ông đau lòng vì bọn họ đấy."
"Không , . Tất cả đều là việc của con , tại khác , còn bọn chúng ?" Ông lão xua tay hề suy nghĩ, với vẻ nhẹ nhõm.
"Được , về nhà ông hỏi xem bọn họ đơn vị nào, đó cháu sẽ giúp bọn họ sắp xếp. Nhân tiện, ông hãy ký giấy bảo đảm với họ."
"Được!" Ông cụ gật đầu, ông sợ rằng Kha Mỹ Linh thể xuống tay tàn nhẫn, nên dặn dò : "Cháu nhất định khiến bọn chúng chịu khổ. Bây giờ cháu khoan dung với bọn chúng chính là nhẫn tâm với ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-828.html.]
Nếu như rèn luyện, bọn chúng sẽ ông tác dụng gì trong cuộc sống của ."
Kha Mỹ Linh mỉm : "Ông yên tâm ."
Ông cụ lẩm bẩm : "Không , ông gọi mấy đứa bất hiếu đó về. Ai để vợ con ở đây, còn lang thang bên ngoài?
Bọn chúng mà ở ngoài lâu chắc chắn sẽ gây chuyện. Bọn chúng là những đứa cần đào tạo nhất."
Đương nhiên Kha Mỹ Linh cũng gì phản đối.
Ông cụ Địch khỏi tò mò hỏi.
Ông Triệu rưng rưng nước mắt: "Lão Địch, ông đừng thấy mất tay chân mà lầm, ở nhà bọn chúng đối xử với cũng thua gì ông. May mà còn chút năng lực, miễn cưỡng đàn áp bọn chúng, nếu bọn chúng ném đến nơi nào đó tự sinh tự diệt .
Lão Địch, hai chúng đều là những kẻ khốn khổ ở đáy xã hội..."
Nói xong, ông cụ Triệu cũng ngại chuyện trong nhà, bắt đầu kể hết chuyện đến chuyện khác với ông cụ Địch.
Ông bắt đầu kể từ khi cưới vợ, đó kể đến khi ông trở về chiến tranh.
"Vợ thì vẫn thể đồng lòng với , dù vẫn là với nhất, hơn nữa cũng là tự lựa chọn. Thế nhưng, mấy đứa con lớn khôn xa cách với .
Đứa nào đứa nấy đều suy nghĩ thiển cận, chỉ tập trung lợi ích mắt. Bọn chúng lấy vợ, cũng thèm một cái. là nồi nào úp vung đó, mấy đứa trẻ sinh cũng giống y đúc.
Cái đầu như thế mà suốt ngày còn tính toán lấy đồ trong tay . Bọn chúng ỷ quyền lực của để vẻ, móc nối với quan hệ của . Haha, sẽ dễ dãi với bọn chúng..."
Ông cụ tức giận : “Ngay cả đứa trẻ năm sáu tuổi ở nhà cũng dùng danh tiếng của để quậy phá khắp đại viện. Ông xem trong cái nhà mấy đứa là ?”