Thạch Kính Bội đen mặt về nhà, đợi vợ về để dò hỏi.
Ông đúng là oan uổng mà, lúc đầu ông định đích chuyện nhưng trùng hợp là ngã gãy chân. Ông khốn nạn đến mức nào mới thể để sang một bên, tìm con bé chứ?
Là vợ ông tự xung phong nhận việc , theo lý mà thì thể xảy sai lầm .
Nhiều năm như thế , đào chuyện , kết quả sai, tất cả đều dồn hết lên ông chứ!
Dựa hả!
Ông Triệu cũng ngẫm xem lúc đứa bé nhỏ như thế, ông dám giao ngoài, lẽ nào suy nghĩ tới đủ chuyện ngoài ý ?
Còn , sắc mặt Thạch Kính Bội càng thêm khó coi.
Trước khi nhà họ Triệu về thủ đô, chuyện nhà họ Lăng nhận con cháu cũng ồn ào truyền khắp thủ đô.
Ông dám khẳng định trong chuyện chắc chắn vợ ông nhúng tay .
Nghĩ đến dáng vẻ công tư phân minh của ông cụ Triệu, đầu ông bắt đầu đau âm ỉ.
Mặc dù ông cụ sẽ vì chuyện mà gì ông nhưng con đường đều dẫn đến La Mã, Thạch Kính Bội thể đến ngày hôm nay, ngoại trừ ông cụ bồi dưỡng , ông còn nhiều thủ đoạn.
Ông sợ ông cụ Triệu bắt thóp , đến lúc đó, chắc chắn ông sẽ cắt chức.
Cho nên ông đẩy vợ chút lưu tình, khiến bản thành đứa con hiếu thảo, thêm tình cảm lúc ông theo ông cụ Triệu, lẽ thể miễn cưỡng bảo vệ cho thành tích của ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-860.html.]
Thạch Kính Bội càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp .
Người nhà họ Lăng nay bằng xưa, còn chút giá trị lợi dụng nào. Ông thể nhân lúc đá văng con đàn bà luống tuổi , đó tìm một nhà vợ tài giỏi, là khả năng khi về hưu, ông thể tiến thêm bước nữa!
Lại Lăng Hân Lan tan về nhà. Bà mặc áo sơ mi trắng, váy màu xám, tóc xoăn lọn phớt vàng ánh mặt trời, chân giày xăng đan trắng, dắt xe đạp, hất cằm lên, hận thể bằng lỗ mũi.
Bà là con gái nhà họ Lăng, kể cả nhà họ Lăng nghèo túng nhưng lúc ông nội còn, cái cảm giác huy hoàng , trong nhà thể tưởng tượng .
Ở nhà đẻ, bà quan hệ với chị dâu, ai bảo đàn ông của họ là con trai với con rể tài giỏi nhất nhà họ Lăng.
Có thể cuộc đời bà cũng coi là viên mãn. Cho nên ngay từ đầu, bà cảm giác thượng đẳng.
Người khác ghen tị, hâm mộ bà , nhưng mà hôm nay, bà phần vui sướng khi gặp họa.
Một thím cứ bà chằm chằm, thôi.
Lăng Hân Lan nhướn mày: “Này, thím Trương, mới nhặt rau xong về đấy ? bảo con trai nhà thím cũng là trưởng phòng nhỏ , thím ăn rau nát màng thể diện thế hả?
Tiền lương cao, nuôi nổi nhiều thì đẻ con cho rõ lắm thế gì? Không tổ chức đang đề xướng mỗi nhà một con ? Thật đúng là tự kéo cái khổ về ...”
Thím Trương tức giận nắm chặt giỏ tre, thèm cố kỵ gì nữa mà thẳng: “ thế, vợ nhà sở trưởng Thạch, cô thì giỏi , đến cả đàn ông nhà cũng quản , tình nhân nhỏ nhà đuổi đánh, đầu còn sưng một cục to, mất mặt c.h.ế.t mất.”
Lăng Hân lan xong thì sửng sốt, nhạo : “Ông Thạch nhà là thành thật nhất, thể chuyện .”
“Nếu trong lòng thím bất bình cũng thể tùy tiện dựng chuyện về thế chứ. Cái đứa con trai vô dụng của nhà thím còn khả năng chứ ông Thạch nhà qua vài năm nữa là về hưu , thím hổ nhưng nhà chúng vẫn liêm sỉ.”