Lúc bà cụ Lăng gọi đến đơn vị việc của con gái , ở bên lạnh lùng : "Lăng Hân Lan nghỉ việc, chúng bà ."
Nghe thấy tiếng bíp trong điện thoại, bà cụ Lăng khỏi rùng .
Hơn nửa tuần trôi qua, nhà họ Lăng hoảng loạn, ngoài nhà bọn họ , trong đại viện còn những gia đình khác phù hợp với quy định, cũng nhận thông báo từ ông cụ Triệu và những ông bà cụ khác.
Chỉ yêu cầu chuyển trong vòng một tuần, cũng hành động chĩa mũi nhọn nào khác.
Bà cụ Lăng rõ, bà thể gây rắc rối cho con gái .
Sao bà còn thể cứng rắn như , thúc giục nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu để quá muộn sẽ thể giữ công việc của .
Nghe xong, ai dám chậm trễ, liền thu dọn đồ đạc tìm chỗ ở.
Dù họ sắp xếp, ầm ĩ thế nào thì ngày cuối cùng nhà họ Lăng cũng , nhà trống!
Kha Mỹ Linh phía đối diện, sờ ngực, nếu nhà họ Lăng can thiệp, liệu nguyên chủ vẫn còn sống , mà câu chuyện giữa cô và Ứng Yến chỉ thể diễn ở một thế giới khác?
Ứng Yến về gặp nhà họ Lăng đang cúi đầu bước , khóe môi mang theo ý lạnh lùng, sải bước về nhà.
Nhìn thấy Kha Mỹ Linh, vẻ mặt dịu dàng, hỏi: "Kỳ thi tuyển đầu tiên viện dưỡng lão thế nào ?"
“Chỉ là chọn mấy nhất trong những bình thường, em sẽ nỗ lực nhiều hơn để đào tạo họ.” Kha Mỹ Linh bất đắc dĩ .
Mới vài năm khi khôi phục thi đại học, trình độ học vấn trong trường học cũng cao, ngày nay những nghiệp cấp ba và chờ việc ở nhà thông thường đều là những thi trượt đại học, cũng vượt qua các kỳ thi xung quanh.
Trình độ văn hóa của họ bình thường, điều may mắn duy nhất mà cô cảm nhận là bản chất họ tương đối trong sáng và bụng, xã hội mài mòn quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-889.html.]
Cô lập tức : "Thật như cũng , bọn họ giống như một tờ giấy trắng, thể đánh bóng và phát triển theo hướng mà em hy vọng."
Ứng Yến gật đầu, đó đám trẻ vây quanh, mấy cha con ầm ĩ một lúc mới cùng ăn.
Bọn trẻ thừa hưởng gen ưu tú của cha , lớn lên thông minh, rốt cuộc bọn chúng vẫn còn nhỏ, dù thông minh đến thì kho tàng kiến thức và hiểu cũng hạn.
Trong một năm mẫu giáo, bọn trẻ đổi nhiều, hoạt bát đáng yêu nhưng cũng nghịch ngợm.
Sức mạnh của một đứa trẻ cũng đủ nhức đầu chứ đừng đến năm đứa.
Người nhà hạnh phúc thống khổ, chứng kiến mấy đứa trẻ lớn lên, thực sự khiến cảm nhận sự kỳ diệu của cuộc sống.
Điều đặc biệt đúng với Kha Mỹ Linh và Ứng Yến, bọn họ trải qua quá nhiều, bàn tay của Ứng Yến dính đầy m.á.u tươi, ngay cả trái tim của Kha Mỹ Linh cũng tràn ngập bóng tối.
Mười năm mạt thế, ai còn thể giữ thiên đường trong lòng, nếu bọn họ đến đây, gặp những trong sáng và bụng, dùng sự quan tâm yêu mến bình bình đạm đạm giúp họ chuyển hóa từng chút một.
Kha Mỹ Linh cũng sẽ chuyện gì.
Huống chi, bọn họ còn mạch máu, hai , là tình yêu triền miên, là điều may mắn giữa bao nhiêu bất hạnh, mỗi bước đều cực kỳ khó khăn.
Càng cảm nhận hạnh phúc bọn họ càng thêm thật cẩn thận, .
Kha Mỹ Linh nghĩ, nhất định xây một viện dưỡng lão.
Không những , mà còn thật !
Bên cạnh đó, Kha Mỹ Linh còn thu nhận một nhóm học trò. Dù thì với tính tình lười biếng, thích việc tùy hứng của , việc cô thể kiên trì cũng nhiều.