Ta và Thái Tử huỷ hôn.
Hoàng Đế ban cho  vài thứ xem như an ủi.
Người   nợ nần thì ung dung,   hôn ước thì tự tại.
Có điều danh gia vọng tộc giỏi nhất là kính cao giẫm thấp. Từ  khi huỷ hôn, yến tiệc nào cũng  gửi thiệp mời , cũng chẳng ai rủ   ngoài du ngoạn nữa.
Thoáng chốc   gần hai mươi. Ở tuổi , những  khác  sớm thành ,   của hai đứa con.
Con ? Ta cũng  một đứa con trai.
Ta còn   động tĩnh gì, Thái Tử  lập Thái Tử Phi, chính là thiên kim phủ Thừa tướng.
Vừa trở thành Thái Tử Phi, ả  đắc ý khoe khoang khắp nơi, thậm chí còn cố tình tặng cho  một phần bánh hỉ.
Ta đem vứt cho chó ăn.
“Đợi đến ngày đại hôn của Thái Tử, chúng  cũng nên tặng  một món quà thật lớn.”
Một món quà đủ để phế bỏ Thái Tử.
Trước ngày đại hôn, gã vẫn  trèo tường  Lục phủ.   , gã   như ý,  chặn  ngoài tường viện.
Gã   gặp .
“Không gặp.”
Bình luận của bạn là động lực của mình
Gã định xông  nhưng  lính tuần tra ngăn cản, khuyên gã  về.
Việc Bùi Hoài Vũ  thể vươn xúc tu  đội ngũ lính tuần tra của Kinh Thành thật khiến     bằng con mắt khác.
Người xưa  câu, một  đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Thiên kim phủ Thừa tướng gả  hoàng thất, quả thật  tư cách để kiêu ngạo.
Đáng tiếc . Việc Thái Tử lén may long bào, nuôi tư binh ở ngoại ô phía Tây  tố giác giữa triều đình.
Hoàng Đế trong cơn thịnh nộ  lệnh phế truất Thái Tử, giáng  thứ dân, đày  trông giữ Hoàng Lăng.
Thái Tử Phi cũng  phán theo cùng… À quên, bây giờ ả  còn là Thái Tử Phi nữa, chỉ là vợ của một thứ dân mà thôi.
Hoàng Hậu quỳ ngoài Dưỡng Tâm điện, cầu xin Hoàng Đế khai ân.
Lăng phi cáo trạng Hoàng Hậu sát hại hoàng tử, chứng cứ vô cùng xác thực.
Hoàng Hậu  phế truất.
Chỉ vẻn vẹn một tháng, bè phái Thái Tử và Hoàng Hậu   tan rã.
Quý phi tạm thời quản lý lục cung.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Sau Trung Thu là Trùng Dương, trời dần trở lạnh.
Lân Nhi nhiễm phong hàn, ho khan cả ngày. Ta  đưa con đến suối nước nóng Hoàng Gia ở ngoài thành ngâm  một chút, hy vọng bệnh tình thuyên giảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-da-tung-mot-long-huong-ve-trang-sang/chuong-7.html.]
Ta gửi   cung, Quý phi vui vẻ đồng ý.
Đêm ở Ôn Tuyền cung, mưa rơi tầm tã, tựa như trời thủng một lỗ lớn, nước cứ thế trút xuống  ngừng.
Khi đoàn  của Tam hoàng tử đến nơi, ai nấy đều ướt sũng.
Ta đành sai đại phu đến xem bệnh, kê hai thang thuốc trừ khí lạnh.
Ta dặn dò Xuân Khứ canh chừng Lân Nhi cẩn thận, đừng để Tam hoàng tử bắt gặp.
Dù chỉ  đôi mắt giống Bùi Hoài Vũ nhưng    sinh thêm rắc rối.
Ai ngờ phòng xa giữ kỹ, trời khiến cũng thua.
Khi Tam hoàng tử đến, Lân Nhi lon ton chạy ,  y chăm chú, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc  gọi: “Cha?”
Tim  suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.
“Lân Nhi,   đây.”
Thằng bé lạch bạch chạy về bên cạnh : “Cô cô.”
Tam hoàng tử thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy  bình tình: “Đây là hài tử mà nàng nhận nuôi?”
“Phải.”
“Rất đáng yêu,  vẻ  ngoan.”
Y tháo ngọc bội bên hông, đưa cho Lân Nhi.
“ Tam hoàng tử, vật  quá quý giá.”
“Một miếng ngọc bội mà thôi. Cứ cho thằng bé cầm chơi,  quý lắm .”
Ta vội vàng nhận lấy  sai Xuân Khứ bế Lân Nhi  trong.
Không  đứa nhỏ   ai  bậy mà học  từ “cha”.
Hơn nữa,  hầu hạ bên cạnh nó đều là nữ. Đây là  đầu tiên nó thấy đàn ông lạ mặt.
Đối diện với Tam hoàng tử,   phần chột , càng  giữ vững tinh thần ứng phó.
Y chỉ  vài câu cảm tạ, bảo nhờ  đưa đại phu  cùng nên hai thuộc hạ của y mới giữ  tính mạng.
Tiễn Tam hoàng tử ,   những giọt mưa đọng  mái hiên, nhớ đến phụ  và ca ca hi sinh oan uổng, nhớ đến mẫu  và tẩu tẩu uất ức c.h.ế.t thảm.
Ta nhắm chặt mắt, kiềm chế những giọt lệ chực rơi.
“Tiểu thư, tiểu thư, Bùi đại nhân cũng tới.”
…
Ta lập tức cau mày.
Bùi Hoài Vũ đến đây  gì?