Im lặng một lúc lâu, Lưu Tú Hồng hỏi chị hai: “Chị định khám bác sĩ ?”
“Em chuyện ? Mấy năm cơm đều ăn đủ no, còn khám bác sĩ? Mấy năm , chị vốn chút tiền, định rảnh rỗi tới bệnh viện huyện xem một cái, kết quả tên khốn nạn c.h.ế.t tử tế xong, mắc bệnh nặng, bộ tiền của chị bỏ đó thì , còn gánh một đống nợ nần. Chuyện thì thôi, bệnh cũng , nhưng tên khốn nạn thì ? Chị ở nhà liều mạng việc kiếm tiền, bộ của cải bồi , còn khắp nơi với vay tiền chữa bệnh cho , thông đồng với con gái , em xem đáng giận ?
Vừa nhắc tới chuyện , chị hai đầy bụng tức giận, trái chút tiếc nuối đây: “Người ghê tởm như , cho dù chị thực sự thể sinh con trai, chỉ dựa chị đưa hết tiền cho khám bệnh, cũng cảm ơn chị đúng ? Anh báo đáp chị như ư? Anh xứng đáng con trai!”
Đang chuyện, ở tận cùng con đường một chạy tới, vẫy tay với bọn họ kêu: “Tú Hồng Tú Hồng, nhà đẻ cô tới đây, đang ở cửa đợi cô!”
Cũng trùng hợp đều tụ tập một chỗ, Lưu Tú Hồng và chị cả ngoại trừ ngày biển, gần như cửa, hôm nay theo chị cả ngoài một chuyến. Sao mà khéo thế, Lưu lựa chọn hôm nay tới.
Vội vàng chạy về nhà, quả nhiên là Lưu đang ở cửa đợi, thấy hai chị em chạy tới, lập tức : “Cha con hôm nay biển gió to, hai đứa chắc chắn thể biển, lúc mới chạy tới, hai con ?”
Hai chị em dẫn nhà, giải thích nguyên nhân hôm nay ngoài.
Nghe là em dâu con gái sinh con, Lưu gì, bảo sinh con trai là con gái, là con gái xong, bà nghĩ tới tính tình của bà thông gia, tặc lưỡi : “Lần sẽ chịu đủ .”
Logic của Lưu là, con gái sinh con trai còn lòng chồng, sinh con gái như , còn chịu đủ ? Trái Lưu Tú Hồng lòng giải thích bác gái Chu khoa trương như , nhưng chị hai hỏi tới gì xong, cô tiếp tục giải thích, dù chuyện liên quan quá lớn tới Lưu.
“Mẹ tới gì ? Đến xem con! Sao? Con định cả đời ở nhà em gái con ? Nhanh, dọn dẹp đồ theo về nhà. Dì hai con tìm để giới thiệu cho con .” Mẹ Lưu xong liếc mắt Lưu Tú Hồng: “Tú Hồng !”
“Mẹ, , chị hai chị lấy cốc nước ấm cho , phích nước đầy. Em đến chỗ chồng đón Kiệt Kiệt, đợi một lát, con sẽ lập tức về ngay, lúc Kiệt Kiệt còn nhớ bà ngoại.” Lưu Tú Hồng nhanh, xoay chạy cửa, chị hai cũng nhắc nhở, rót nước ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-173.html.]
Mẹ Lưu chán nản: “Còn Kiệt Kiệt nhớ ? Thằng bé mới bao nhiêu tuổi! Thằng bé cái đếch gì?”
….
“Lưu Tú Hồng! Con trở về cho bà đây!”
Nhắc tới Lưu, khi còn trẻ cũng là nữ Phách Vương trong đội sản xuất Hạp Khẩu, khi bà ở nhà đẻ là chị cả, còn như con gái Lưu Soái Hồng nhà đầu còn trai, mà thực sự là chị cả.
Khi ở nhà đẻ chị cả, gả đến nhà chồng chị dâu cả, cộng thêm mấy năm mùa màng lắm, nếu nhà sống ngày lành, tính toán chi li thì khó mà sống. Thường xuyên qua , Lưu cũng luyện thành năng lực. Cũng là mấy năm nay thái bình, đám con trai con gái cưới vợ gả chồng, lập gia đình một thời gian, ngay cả cháu nội đều , bà mới bắt đầu tu dưỡng tính, bà cụ hiền lành.
thấy hai đứa con coi gì, Lưu trực tiếp nổi giận.
Lưu Tú Hồng đều chạy tới ngoài cửa, đột nhiên thấy nổi giận, trái tim khỏi thấp thỏm, do dự một lúc xong, vẫn thành thật trở về.
Cô lo lắng cho dù thực sự đón Kiệt Kiệt về, nên mắng vẫn thể thiếu. Vậy thì vẻ hổ, còn mắng mặt con trai…
“Sao thế? Không hai đứa năng lực ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy hai đứa con gái thành hàng bên cạnh , Lưu bực buồn , nhịn chỉ hai bọn họ: “Các con ! Thực sự cho rằng trưởng thành cánh cứng, thể đấu ?”
“Mẹ…”