Loại chuyện sức lực , thực sự trong nháy mắt thể giải quyết.
Vừa thu dọn đồ suy nghĩ chuyện , Lưu Tú Hồng thậm chí cảm thấy, đời đều thứ như la bàn, vì thể một cái máy tự động thu lưới? Nếu thể thứ , cần quá to, chỉ cần thêm thuyền nhỏ hai ba trăm cân cá, đó cô thể lái thuyền nhỏ biển, tự tung lưới, để thuyền tự động thu hồi đầy một lưới cá…
Sau khi mất trụ cột trong nhà, Lưu Tú Hồng tiếp nhận trợ giúp từ bên ngoài, hi vọng thể tự dựa dậy, chồng c.h.ế.t chống đỡ nhà .
Có thể ?
Đôi mắt Lưu Tú Hồng tối sầm , nhưng mà cô vẫn dọn dẹp đồ xong, cầm chổi dọn dẹp khoang thuyền một . Cuối cùng, lúc mới khom lưng đặt hai giỏ trúc dựa bên cửa, dậy tới khoang điều khiển.
Cho dù thế nào, học kỹ thuật điều khiển mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, cũng là chuyện duy nhất mắt cô thể .
Trong khoang điều khiển, Hàn Viễn Dương đang linh tinh với Lưu Anh Hồng quên mất dặn dò của trai lúc , kết quả thấy Lưu Anh Hồng tiến , rùng một cái: “Ôi ơi!... Phải chăm chỉ lái thuyền.”
Vẻ mặt Lưu Anh Hồng mơ hồ: “Sao thế? Ồ… Tú Hồng đến . Đợi , em ngoài lúc nào? Em gì thế?”
“Thấy hai chuyện vui vẻ như , em thu dọn khoang thuyền một lát. Như khi cập bờ, chúng cầm giỏ trúc lên là ngay . , mắt gió êm sóng lặng, thể dạy lái thuyền ?” Lưu Tú Hồng .
Vốn là thể, Hàn Viễn Dương ghi nhớ uy h.i.ế.p của trai , hơn nữa mặt biển đôi khi một giây sóng êm gió lặng một giây mưa rào điên cuồng. Đương nhiên, xem tình hình hôm nay hẳn là , nhưng trai ở đây, dạy Lưu Tú Hồng lái thuyền mà , dạy cà nhắc thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-193.html.]
Trong lòng nghĩ như , nhưng Hàn Viễn Dương vẫn dạy cho Lưu Tú Hồng lái thuyền, nhưng mà lo lắng bên cạnh cô, thầm bảo đừng cho trai .
Lưu Tú Hồng đồng ý, Lưu Anh Hồng ở một bên nổi dáng vẻ Hàn Viễn Dương nhắc tới trai là sợ hãi, ghét bỏ mặt , nhớ tới một chuyện : “Nói , rốt cuộc trai tới thị trấn gì?”
Đề tài trọng tâm trật vòng về, Hàn Viễn Dương chằm chằm Lưu Tú Hồng lái thuyền, thuận miệng đáp: “Hình như phía tạm thời phát thông báo gì đó, đổi thứ quỷ gì, khả năng là báo cáo tư tưởng.”
“Loại chuyện cần đại đội trưởng của chúng tự ?”
“Chắc chắn cần! Chị thấy đây ? Không vì trong đội bức, mới nhân cơ hội trốn thì trốn ư. , đây già con thông minh chỗ nào, còn đầu óc chút khôn vặt, thấy , những lời nên đổi thành trai mới đúng. Chị hai Lưu, chị đừng bình thường trai vẻ nghiêm túc, y như tên trộm gà!”
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Trước đây cần nghĩa bây giờ cũng cần.
Hàn Viễn Chinh vô cùng may mắn trực giác của , đám cán bộ đội ngư nghiệp khác hỗn loạn như , bình tĩnh ghế ngẩng đầu chuyện với bí thư huyện ủy.
Trong cách xưa, thường cách ông trời thưởng cơm ăn, Hàn Viễn Chinh chính là như , trực giác trời sinh khiến lúc mới theo cha biển lợi ích thực tế lớn. Người ngoài cha thương tiếc con trai, lúc mới dốc túi hết sở học bình sinh truyền thụ, nhưng Hàn Viễn Chinh cũng , cha đối với khác gì đám trẻ tuổi khác, chỉ điều học nhanh, hơn nữa thường học tự hiểu. Không đơn giản là công việc loại kỹ thuật, còn bao gồm trực giác tung tích bầy cá thường lui tới, thậm chí trong cuộc sống hàng ngày thiên phú cũng giúp chỉ một .
Chính như bây giờ, trong đội mấy để ý hiểu rõ vì dẫn theo hai chị em nhà họ Lưu, cho dù và chồng Lưu Tú Hồng là em , giúp đỡ trợ cấp mặt, tiền cứu tế xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cần dẫn hai cùng biển. Chuyện , đừng là những khác, ngay cả , em trai đều thể lý giải. May mắn, hai của cho dù lý giải , vẫn tôn trọng lựa chọn của .