Trái Lưu Tú Hồng bao giờ nghĩ tới để con tới nhà họ Hứa ăn chùa uống chùa, thể những khác sẽ nghĩ, nơi là nhà bà nội, tới thì ? rõ ràng, cô nghĩ như thế.
Bởi , đường về nhà, cô vẫn luôn tính toán chuyện .
Sau khi Hứa Quốc Cường qua đời ngoài ý , chỉ cuộc sống của cô và bọn nhỏ gặp đả kích lớn, thực bên nhà họ Hứa cũng như . Hơn nữa đây Hứa Quốc Cường quá để ý nhà , chỉ đối xử với vợ con, đối với và em gái đều để tâm. Một đột nhiên rời như , là đả kích vô cùng lớn.
Lưu Tú Hồng càng nghĩ, vẫn quyết định khi đưa đứa bé sang, thuận tiện mang ít cá tới. Cho dù bên nhà họ Hứa thiếu cá ăn, nhưng Hứa Quốc Khánh cầm về nhà là một chuyện, cô mang tới là chuyện khác.
Coi như là phía đồ ăn của hai đứa bé, dù cô tiện mang tiền tới.
Nghĩ như , đợi khi cô trở về nhà, lập tức với chị hai cô chuyện . Chủ yếu hai chuyện, thứ nhất là bà cụ Hứa đồng ý khi cô tham gia huấn luyện, giúp cô trông đứa bé, thứ hai, đương nhiên là cô định khi đưa đứa bé qua, mang thêm chút cá tôm.
Chị hai ý kiến.
Không những ý kiến, còn phụng phịu oán trách: “Em còn khách sáo với chị gì? Thực sự , nếu em ở đây, sẽ đưa chị biển bắt cá cùng! Nói thẳng là, là chị chiếm ánh sáng của em, ăn ở , cũng may em chê chị.”
Đương nhiên là Lưu Tú Hồng chị hai đang đùa, nhưng mà nếu chị hai chủ động nhắc tới chuyện , nhân lúc hai ngày gần đây biển, cô quyết định hỏi rõ tính toán tương lai của chị hai.
Nhắc tới chuyện , chị hai khó tránh khỏi trầm mặc.
Một lúc lâu , cô gượng em gái: “Em hỏi chị, em hỏi chính em xem? Em mới bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ em thực sự định cả đời lấy chồng ư? Được , chị em nhiều, nhưng chuyện …”
“Bây giờ em chỉ sống , thể kiếm nhiều tiền là , dù với tình hình hiện giờ, tương lai hai đứa bé cưới vợ sẽ dùng nhiều tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-207.html.]
Những lời của Lưu Tú Hồng thực sự xem như buồn lo vô cớ, một thế hệ bọn họ, cưới gả vốn sớm, đám học sinh nghiệp cấp 3 xong mới kết hôn, xem như muộn. Dù 15, 16 tuổi xem mắt, đính hôn mới kết hôn, thời gian giữa chỉ cách nửa năm. Lại , chính là mang thai sinh con nuôi con.
Dưới cái của trong một thành phố lớn, cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng sự thật là như , khác biệt lớn về kinh nghiệm, sẽ sớm nhân sinh khác biệt.
Cho nên cái của Lưu Tú Hồng, là một , ít nhất cũng nên tích ít gia sản cho đám trẻ. Không chuyện khác, học phí của đứa bé thì luôn cần, cho dù chỉ học tới cấp 2, hai đứa bé cộng cũng là một khoản chi tiêu nhỏ. Nếu như định học cấp 3, chi tiêu sẽ lớn hơn nữa.
Còn học đại học…
Loại chuyện , Lưu Tú Hồng thực sự nghĩ xa như . Cô chỉ suy nghĩ, dành chút tiền cho đứa bé , nếu hai đứa bé thực sự cơ duyên , thể thi lên đại học thế giới bên ngoài, dùng tiền kết hôn cũng đáng ngại.
Dù nếu thực sự thi đỗ đại học, tương lai quốc gia phân công việc, còn cần lo lắng lấy nàng dâu ?
Bình thường ai hỏi vấn đề , Lưu Tú Hồng là từ xưa tới nay quen đặt tất cả chuyện ở trong lòng, tự chậm rãi suy nghĩ. Lúc chị hai hỏi, cô mới rõ tính toán của cho cô .
Vân Mộng Hạ Vũ
Chị hai xong trợn mắt há miệng.
“Chị chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thì em còn suy nghĩ nhiều như ? Không chứ, em suy nghĩ chuyện suy nghĩ chuyện , trái nên suy nghĩ cho chính em chứ!”
“Em cả.” Lưu Tú Hồng chẳng thèm để ý xua tay, đôi mắt chằm chằm Kiệt Kiệt đang lượn lờ ở phía , cô lập tức nở nụ : “Chỉ cần bọn nhỏ sống , em sẽ để ý chuyện khác.”
Trong lòng chị hai chuyện khó mà khuyên bảo , cho nên khuyên nữa, chỉ thở dài một : “Chị , thực chị còn tương lai thế nào hơn em, chỉ nghĩ đơn giản một bước một bước. Tóm là cuộc sống về phía , chừng thêm một đoạn sẽ nghênh đón ánh sáng rực rỡ.”
Nói như cũng sai, dù nhiều đều thể lập tức đưa lựa chọn mỹ, càng nhiều lúc, đều mò mẫm tiến lên.