Đương nhiên là cô luôn mãi rõ với Hào Hào, còn đặc biệt lấy ví dụ: “Con xem cha của Hàng Hàng ngoài một chuyến lâu mới trở về ? Nếu con đợi , thì tìm dì cả và Hàng Hàng, hỏi bọn họ xem cha Hàng Hàng về .”
“Cha Hàng Hàng trở về, cũng trở về ?” Hào Hào chút hiểu rõ.
Anh rể cả của Lưu Tú Hồng là Chu Đại Quân cũng là một trong những thành viên huấn luyện, nhưng mà nghĩ tới lời Hàn Viễn Chinh lúc , khi huấn luyện một tháng là khảo hạch, nếu thông qua nhiều, vẫn huấn luyện thêm một thời gian nữa. Bởi Lưu Tú Hồng thực sự dám cam đoan, cô sẽ cùng về với Chu Đại Quân.
Cô chỉ với Hào Hào: “Mẹ sẽ cố gắng về nhà nhanh với con, con , đợi cha của Hàng Hàng trở về thể hỏi xem, cha Hàng Hàng khi nào sẽ về.”
Hào Hào cái hiểu cái gật đầu.
…
cho dù trấn an Hào Hào, trong lòng Lưu Tú Hồng vẫn tràn ngập bất an.
Nếu Hào Hào là đầu tiên rời khỏi cô như , cô là đầu tiên xa hai đứa bé lâu như thế? Huống hồ, Hào Hào còn thể hiểu đạo lý, nhưng Kiệt Kiệt…
Lưu Tú Hồng chỉ thể im lặng cầu nguyện, cầu nguyện đứa nhỏ Kiệt Kiệt bệnh quên, nhất chỉ trong nháy mắt quên cô . Cô tình nguyện đứa bé quên cô , cũng đứa bé vì tìm thấy mà rống.
Một đường chuyện.
Đợi thuyền đến bến tàu thị trấn xong, dẫn dắt của Hàn Viễn Chinh, theo thứ tự xếp thành hàng, tới ký túc xá phân chia.
Bên bọn họ đăng ký tổng cộng bốn đội, cũng là tám .
Hai em nhà họ Hàn, hai chị em nhà họ Lưu, còn Chu Đại Quân và một em họ của , hai đội khác là lão luyện trong đội, nhưng mà Lưu Tú Hồng quen bọn họ.
Đợi đến khu ký túc xá, Hàn Viễn Chinh bảo tới bên giường ghép, dẫn hai chị em Lưu Tú Hồng lên lầu, tới phòng để đồ giữa cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-210.html.]
“Đừng ghét bỏ, chuyện cũng biện pháp, giường ghép các cô ở , chỉ thể chấp nhận ở bên .”
Sao Lưu Tú Hồng thể ghét bỏ, cô đang phát sầu chỗ dừng chân. Vấn đề ăn cơm trái thể giải quyết, dù món chính, cho dù ngâm nước sôi cũng thể nuốt xuống, vấn đề chỗ ở phiền phức. May mắn, Hàn Viễn Chinh suy nghĩ tới vấn đề .
Sau khi cảm ơn mãi, lúc Lưu Tú Hồng mới thời gian đánh giá phòng chứa đồ .
Nhìn , dọn dẹp , trống hơn nửa chỗ, trong đó hơn nữa một cái giường gỗ giản dị chiếm mất, ở gầm giường còn để đồ. Hơn nữa, ở tường phía cao còn một cửa thông gió nhỏ.
“Dù cũng là buổi tối tới ngủ một giấc, quan trọng.” Lưu Tú Hồng , chị hai cũng cả, dù nếu chỉ vì điều kiện sống mà lựa chọn rời , quá đáng.
Đồng thời cũng cô phụ Hàn Viễn Chinh suy nghĩ khắp nơi giúp bọn họ.
May mắn chính là, WC ký túc xá còn chia nam nữ, lẽ bên còn nhân viên công tác nữ. Tuy đa đều là đám bác gái việc trong căn tin, nhưng cuối cùng đến mức đều là nam.
Sau khi thu dọn qua loa xong, hai chị em kết bạn ngoài quen với nơi . Sau khi dạo một vòng, mới phát hiện hình như nơi là trường học cũ đây.
Buổi sáng ngày đầu tiên, chuyện gì cũng cần . Đến buổi chiều, trái tập hợp , đến đây phát biểu khai giảng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng là lúc , nơi khác mới phát hiện trong bọn họ nữ.
Cảnh tượng từng diễn ở trong đội xuất hiện nữa.
Lưu Tú Hồng liên tục khổ, dạo phụ nữ thật khó, còn là phụ nữ cần nuôi gia đình. mà cô thể lùi bước, chỉ vì cô nên che gió che mưa cho đứa bé trong nhà.
May mắn Hàn Viễn Chinh nhắc tới chuyện với lãnh đạo , rõ ràng là nhận sự đồng ý của lãnh đạo.
Lãnh đạo là đàn ông lớn tuổi, nâng mí mắt đám kháng nghị, uống một ngụm , lúc mới cố vẻ mở miệng.
“Lão thủ trưởng từng , con gái cũng thể gánh nửa bầu trời, ý kiến? Hơn nữa, huấn luyện tất cả là bắt đầu từ đầu, cảm thấy bằng hai nữ đồng chí , cho nên mới định đuổi đúng ?”