Ít nhiều gì Hàn Viễn Chinh vẫn chút tự trách, đôi khi trách hết khác thực sự , bởi vì ban đầu chuyện là . Là ỷ và một ngư dân ưu tú, tranh đoạt quyền sở hữu thuyền đánh cá với những đội khác, đó tiến hành cái gọi là phân chia nội bộ.
Bởi , trong thời gian ngắn trong đội thực sự phát triển hơn, nhưng cứ thế mãi, sẽ trở ngại những khác vươn lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hơn nữa hiện giờ thi hành chuyện thi lấy chứng nhận…
Ngay khi Hàn Viễn Chinh suy nghĩ, đưa một vấn đề: “Vậy nếu chứng nhận, lén lên thuyền thì ?”
Hàn Viễn Chinh mở miệng : “Cho phép học đồ cùng lên thuyền học tập, nhưng phát tiền lương, bao ăn ở.”
“Cái gì? Như !”
“ đúng , nàng dâu của Hứa Quốc Cường là phụ nữ thể gì? Bảo chúng lên thuyền việc giúp cô , cô trả tiền ? Dựa cái gì?”
Hàn Viễn Chinh thản nhiên đáp: “Vậy thể lựa chọn lên thuyền cô .”
“Không đạo lý như ! Đây là lên thuyền của đội!” Rõ ràng là cố tình gây sự chuyện , nhưng luôn ỷ đông thế mạnh, kêu gào ồn ào xông lên, cái gọi là công bằng.
Lưu Tú Hồng thể tiếp tục im lặng, cô thể luôn dựa Hàn Viễn Chinh giúp cô chuyện đặt chân. Hơn nữa, chuyện liên quan tới cuộc sống của cô và hai đứa bé.
Rất nhanh, cô xuyên qua đám tiến về .
Hàn Viễn Chinh thấy cô tới thì kinh ngạc một lát, một càng quắc mắt nhíu mày với cô, Lưu Tú Hồng sợ, mà thể sợ.
“ hiểu ý của , chính là xem chỉ là tiểu quả phụ, cảm thấy xứng thuyền trưởng đúng ? Muốn thuyền của đúng , thể nhẫn nhịn thành thật huấn luyện khảo hạch , nếu quốc gia đưa chính sách , thì đạo lý vì khác mà thu hồi.” Lưu Tú Hồng lạnh lùng về phía đám : “Muốn chiếm tiện nghi trả giá, thôi, thuyền ở chỗ , lái .”
Đám bàn tán xôn xao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-227.html.]
Rất nhanh miệng sạch sẽ mắng lên.
Hàn Viễn Chinh nhíu mày: “Vừa quên , thuyền đánh cá để lái , nộp phí tổn nhận thầu hàng năm. Nếu ai lái thuyền bắt cá, phí tổn sẽ tính theo tổng công ty ngư nghiệp chúng , tiền sẽ chia đều mỗi nhà.”
Những lời vang lên đám bùng nổ.
Hàn Viễn Chinh hiệu cho Lưu Tú Hồng rời , Lưu Tú Hồng , cuối cùng vẫn là bác gái Hàn kéo cô sang một bên.
“Đứa nhỏ , cháu ngang ngược như ! Hiện giờ thuyền ít nhiều, đương nhiên là sẽ liên tục chằm chằm con thuyền . Đợi thì ? Cháu yên tâm , Viễn Chinh với bác, thuyền đánh cá kiểu mới sớm muộn gì cũng sẽ thế thuyền ban đầu. Cháu nghĩ mà xem, bây giờ chỗ chúng còn mấy cái thuyền ba lá? Chính là đạo lý như .”
Trong lòng Lưu Tú Hồng d.a.o động: “Bác gái, bác là , đến lúc đó chừng mỗi đều thể lái thuyền mới ?”
“Thuyền chắc chắn sẽ , nhưng đều thể lái thì .” Bác gái Hàn , còn vỗ bả vai Lưu Tú Hồng: “Bác chỉ Viễn Chinh với bác, một ngày nào đó, trong trung tâm thương mại sẽ tràn ngập TV, xe đạp, máy may. Dân chúng bình thường như chúng , trong ví căng phồng đầy tiền, những món đồ , chọn chọn lựa lựa, mua gì thì mua đó!”
Trong lòng Lưu Tú Hồng khoan khoái một chút, gương mặt đều giãn , cô cũng hi vọng thực sự ngày như .
Thông báo tin tức , cuối cùng vẫn là Hàn Viễn Chinh cường thế kết thúc.
Chu Đại Quân đợi đám Hàn Viễn Dương trở về, biển. mà chẳng tranh với Lưu Tú Hồng, dẫn vợ con đến thị trấn dạo một vòng, còn chuyện thuyền kiểu mới, giao cho Hàn Viễn Chinh xử lý.
Phương pháp xử lý của Hàn Viễn Chinh là, sáng sớm ngày hôm lái thuyền ngoài, dẫn theo Lưu Tú Hồng cùng với .
Nếu trong thôn ý kiến, đó là chuyện khả năng, nhưng mà chiếm đoạt chắc chắn , cho nên chủ ý khác.
Không lén dạy ? Vậy thì dạy , chúng lên thuyền học đồ, chỉ cần học xong, thuyền mới lái ?
Rất nhanh, mấy tự nhận là thông minh thương lượng xong, khi đám Hàn Viễn Chinh trở về, sẽ chủ động tự tiến cử.