May mà, Mặc Nhất và những khác chẳng chút chần chừ, thấy Hoàng Nguyệt Ly tay b.ắ.n rụng mấy con Xích Nhãn Huyết Bức, bọn họ lập tức bám sát theo nàng, lao về phía hõm núi!
Tu vi của mấy bọn họ đều vượt xa Hoàng Nguyệt Ly, cho nên chỉ chạy một lát lượt vượt qua nàng.
Mặc Nhất và Mặc Nhị lo lắng Hoàng Nguyệt Ly Xích Nhãn Huyết Bức đuổi kịp, bèn mỗi tóm lấy một bên cánh tay, kéo nàng chạy cùng.
Hoàng Nguyệt Ly chạy đến thở , trong lòng khỏi chút buồn bực.
Tu vi của nàng quả là một vấn đề lớn… Trước chỉ nàng kéo theo khác chạy, gì chuyện để khác kéo như thế ?
Cái thứ Hỏa Linh Thánh Thể đúng là quá phiền phức, là thiên phú tuyệt đỉnh, thế mà điều kiện tấn cấp hà khắc đến thế, thật khiến phiền muộn tả xiết.
Tốc độ của Xích Nhãn Huyết Bức cực nhanh, còn là ma thú bay, cánh chỉ cần vỗ một cái là dấy lên những luồng sóng khí cuồn cuộn.
Mấy cắm đầu cắm cổ chạy, vòng qua cái hõm núi mà Hoàng Nguyệt Ly . Thế nhưng, đám Xích Nhãn Huyết Bức phía vẫn cứ bám riết buông, thậm chí còn tụ tập ngày một đông hơn. Ngoảnh đầu , một mảng cánh đen kịt giăng kín cả bầu trời, thật khiến lạnh cả sống lưng.
"Làm bây giờ? Không cắt đuôi chúng!"
"C.h.ế.t tiệt! Chuyện bình thường chút nào, bình thường chỉ cần rời khỏi phạm vi hoạt động của chúng là chúng sẽ đuổi theo nữa!"
Hoàng Nguyệt Ly cau mày, chất vấn: "Mộ Dung Nghê, ngươi rốt cuộc gì? Sao thể chọc cho cả một bầy Xích Nhãn Huyết Bức lớn thế đuổi theo?"
Mộ Dung Nghê chạy gãy cả chân, thế chẳng ai chủ động kéo nàng, để rớt khỏi đội, nàng vắt kiệt cả sức b.ú sữa , lúc năng cũng còn rành mạch nữa.
"Ta... khụ khụ, ... cũng nữa, đến gần... đến gần khoáng mạch thì, sơ ý một chút, giẫm... giẫm một con... một con huyết bức nhỏ bên đường, con đó trông đáng sợ lắm... nó đều một màu đỏ như máu. Ta... giật cả mà, nên... nên tay g.i.ế.c nó... Ai ngờ, nó c.h.ế.t, phía liền bay bao nhiêu là con... liền liều mạng chạy..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-362-ca-dam-lieu-mang-bo-chay-2.html.]
"Ta ngất mất, ngươi đổi giới tính với Ngũ sư của ngươi luôn ??" Hoàng Nguyệt Ly nhịn mà buông lời châm chọc.
Lạc Kế Vân đường đường là một nam nhân, đến thời khắc sinh t.ử mà vẫn nỡ sát sinh, còn Mộ Dung Nghê trông bề ngoài thì là một tiểu cô nương kiều diễm đáng yêu, mà chẳng thèm hỏi trắng đen trái thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t một con huyết bức nhỏ!
Lạc Kế Vân vô cớ lôi chuyện, khan một tiếng: "Tẩu tẩu, chọc gì tới , mau xem bây giờ đây?"
Rõ ràng Hoàng Nguyệt Ly là tu vi thấp nhất trong họ, nhưng bao nhiêu chuyện qua, bọn họ ngấm ngầm xem nàng như nhân vật quan trọng thứ hai trong đội.
Bây giờ Lê Mặc Ảnh ở đây, hễ gặp nguy hiểm, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là hỏi ý kiến của nàng.
Hoàng Nguyệt Ly : "Nghe Mộ Dung Nghê miêu tả thì, con mà nàng g.i.ế.c hẳn là con non của Xích Nhãn Huyết Bức Vương, chỉ Bức Vương và hậu duệ của nó mới đỏ như máu. Cho nên, xem đám huyết bức thể dễ dàng cắt đuôi , chỉ thể đ.á.n.h thôi!"
"Đánh đ.á.n.h đánh... đ.á.n.h ư? Đánh thế nào? Chúng chỉ mấy , mà là cả một bầy lớn đó! Hay là, Tẩu tẩu, một trăm viên Lôi Hỏa Đạn như ?"
Hoàng Nguyệt Ly nhịn mà liếc xéo một cái: "Ta mà một trăm viên, cũng sẽ lãng phí để cứu một vài kẻ tự tìm cái c.h.ế.t !"
"Ngươi..."
Mộ Dung Nghê hổ và phẫn uất đan xen, phản bác , nhưng chẳng thể nào cãi .
Hoàng Nguyệt Ly quan sát địa hình bốn phía, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, chỉ tay về phía .
"Có , chúng đến !"
--------------------