Những dong binh đoàn dám cả gan tiến khu vực trung tâm của Ám Nguyệt Sâm Lâm để mạo hiểm, về cơ bản chẳng là hạng lương thiện bụng gì cho cam. Hơn nữa, ở một nơi như Ám Nguyệt Sâm Lâm, dẫu g.i.ế.c cũng chẳng ai , tuyệt nhiên sẽ gánh chịu bất kỳ sự trừng phạt nào.
Hoàng Nguyệt Ly cũng là kẻ mới chân ướt chân ráo bước giang hồ, nàng tự nhiên hiểu rõ, lúc , giả vờ thành một kẻ ngây ngô chút giá trị lợi dụng nào, ngược mới là an hơn cả.
Nếu để lộ phận Luyện Khí Sư của nàng, cùng với việc Lê Mặc Ảnh là t.ử của một đại tông môn, thì khi đó mới càng dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác.
Một khi khác họ vật phẩm quý giá, thì việc nhân lúc cả hai đang suy yếu mà tay g.i.ế.c cướp của, sẽ chẳng hề chút gánh nặng tâm lý nào.
Vì , nàng lập tức trổ tài diễn xuất của , sắm vai một nữ học viên đầu tiên ngoài rèn luyện.
Cũng may là, dáng vẻ của nàng và Lê Mặc Ảnh lúc , trông cũng dáng lắm.
Nàng chỉ tu vi Khí Huyền Cảnh cửu tầng, thể giả , còn Lê Mặc Ảnh thì mang trọng thương, huyền lực thất thoát nặng nề, thêm việc quanh năm mang theo huyền bảo che giấu tu vi, cho nên, trông cũng chỉ bộ dạng của một ở Ngự Huyền Cảnh tầng bảy, tầng tám mà thôi.
Tại các học viện danh tiếng ở Nam Thiên Vực, học viên tuổi tác và tu vi tương tự như họ nhiều kể xiết.
Vậy nên, gã đoàn trưởng dong binh đoàn chẳng hề mảy may nghi ngờ, lập tức tin ngay lời nàng .
Gã đoàn trưởng râu quai nón nở một nụ đầy vẻ chế giễu : “Có đây là nơi nào ? Đây chính là khu vực trung tâm của Ám Nguyệt Sâm Lâm đấy! Hai cái nhóc các ngươi lá gan cũng lớn thật, vận may cũng tệ, đến giờ mà vẫn ma thú xé thành từng mảnh vụn!”
“A? Đây… đây là khu vực trung tâm ??”
Hoàng Nguyệt Ly giả ngốc, diễn tròn vai một kẻ ngây thơ ngờ nghệch giống y như thật.
Gã đoàn trưởng râu quai nón cùng mấy tên đoàn viên xung quanh trao cho một ánh mắt đầy ẩn ý, mấy bọn họ chằm chằm gương mặt thanh tú, mịn màng của Hoàng Nguyệt Ly, đáy mắt ánh lên vẻ bỉ ổi khó tả.
Dù bọn họ miệng, nhưng Hoàng Nguyệt Ly chắc, bọn họ nhất định coi hai là con cá béo bở ! Hơn nữa, chừng còn đang ý đồ với nàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-421-long-lang-da-thu.html.]
Trong mắt Hoàng Nguyệt Ly loé lên một tia hàn quang.
Lũ cặn bã , mà nổi thú tính với một thiếu nữ rõ ràng còn đến tuổi cập kê!
Nếu là kiếp , loại cặn bã nàng tuyệt đối sẽ đập thành tương thịt ngay tại chỗ!
bây giờ… chút phiền phức , thực lực của nàng hạn thì gì, điều quan trọng nhất lúc chính là sự an của Lê Mặc Ảnh. Một khi xảy xung đột, khả năng mất mạng cao nhất, chính là Lê Mặc Ảnh!
Do đó, nàng chỉ đành tạm thời nuốt cục tức bụng.
Dù thì, xử lý đám cặn bã , cũng khối gì cơ hội.
Gã đoàn trưởng râu quai nón lên tiếng: “Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Hắn ở bên cạnh ngươi đây, là gì của ngươi? Trông vẻ chút nào, trọng thương ?”
Hoàng Nguyệt Ly đáp: “Ta tên là Nguyệt Ly, đây là sư của , sư … vì bảo vệ nên ma thú cào thương…”
Chuyện Lê Mặc Ảnh thương, bất kỳ ai cũng thể , che giấu cũng chẳng ý nghĩa gì.
Ngược , cứ thật thì thể giảm bớt sự cảnh giác của gã đoàn trưởng râu quai nón.
Gã đoàn trưởng râu quai nón ha hả, : “Coi như các ngươi gặp may, gặp Dã Lang Dong Binh Đoàn chúng ! Nếu , chỉ bằng hai ngươi, một còn trọng thương, e rằng đợi đến lúc trời sáng, trở thành mồi ngon trong bụng ma thú !”
“Vậy… bây giờ!” Hoàng Nguyệt Ly mở to đôi mắt.
“Thế mới các ngươi gặp may mà!” Gã đoàn trưởng râu quai nón vuốt vuốt chòm râu, “Đã gặp Dã Lang Dong Binh Đoàn chúng , dĩ nhiên chúng cũng thể thấy c.h.ế.t mà cứu , vì , các ngươi thể theo chúng , cùng rời khỏi Ám Nguyệt Sâm Lâm.”
--------------------