Tâm trạng , khẩu vị cũng , nha đầu thối còn nhớ lời hứa nướng vịt cho ?
Thật sự thèm...
Hắn khỏi ôm bụng, nuốt nước miếng, đồ ngoan ngoãn ngày mai nhớ đến con vịt nướng của , nghĩ ngợi ngủ với nước miếng khóe miệng.
Phố xá sầm uất nhất thành Trường Phong phong là phố Xiên, bởi vì con phố chính Nam chính Bắc, mà quanh co uốn khúc, khiến những quen thuộc đến chóng mặt hoa mắt nên mới tên như .
Trên phố Xiên nhiều cửa hàng san sát , thể là tấc đất tấc vàng, những thương gia thực lực ở thành Trường Phong đều cửa hàng ở đây.
Vị trí , lượng khách lớn, về cơ bản kinh doanh mặt hàng gì cũng thể kiếm tiền.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh thu ngựa gian từ lâu, hai ở nơi xa lạ , cũng cần ẩn , vì họ thể dạo ở đây.
Tuy nhiên, Tô Mặc vẫn thận trọng, nàng một bộ quần áo nam, buộc tóc lên, còn dán một nốt ruồi đen bên môi.
Trần Thiếu Khanh cũng dán cho hai hàng ria mép, trông giống như một thương nhân.
Dù thì vẫn còn những tên thị vệ áp giải phạm nhân, nếu chẳng may gặp bọn chúng thì sẽ phiền phức.
Càng ít chuyện càng , chuyện gì thì càng .
Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Mặc Mặc, nhiều quán ăn như , ăn gì, sư trả tiền.” Trần Thiếu Khanh hào phóng.
“Tất nhiên là ăn đồ đắt tiền, ăn đồ ngon.” Tô Mặc chút khách sáo : “ , còn nợ sư phụ một con vịt nướng, đợi chúng ăn xong thì mang đến cho sư phụ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-141.html.]
Trần Thiếu Khanh ngoan ngoãn gật đầu.
Bọn họ thật sự là đồ , bản ăn no uống đủ mới mang đến cho sư phụ, quả nhiên là thầy nào trò nấy, đổi một bộ dạng, đổi một nơi, nha đầu vẫn là một đứa háu ăn kiêng nể gì.
“Được~” Trần Thiếu Khanh cưng chiều đồng ý, đó dẫn Tô Mặc đến một tửu lâu sang trọng nhất cả con phố.
“Nguyệt Mãn Lâu, tệ! Tên .” Tô Mặc biển hiệu của tửu lâu, khỏi lẩm bẩm.
“Khách quan, mời trong!” Có một tiểu nhị đón.
Hai dẫn lên lầu hai, tìm một chỗ khuất xuống.
“Tôn đại nhân, đến đây! Chúng uống thêm một chén.” Bên cạnh họ vang lên một giọng .
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh xong, cả hai khỏi , nơi thật nhỏ, mà gặp đồ cưng Tôn Hằng của Tô Tử Thành.
Lén thì thấy đối diện Tôn Hằng một nam nhân mặc gấm vóc, tay nâng chén rượu liên tục mời .
Tôn Hằng xua tay từ chối nhưng hầu của nam nhân lưng rót đầy rượu cho .
“Hôm nay nếu Tôn đại nhân uống chén , chính là khinh thường nghèo hèn , chính là đánh mặt .” Nam nhân giơ chén lời cay nghiệt.
Tôn Hằng say, lưỡi ngắn , cố gắng mở to mắt : “Ta thể uống nữa, uống nữa sẽ say.”
Tô Mặc lục trí nhớ, đột nhiên nhớ đồ của cha nàng cái gì cũng , chỉ là tửu lượng kém, thể là nhấp môi là say.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay xem cũng tệ, uống mà vẫn thể chuyện.
“Tôn đại nhân, công trình hành cung giao cho ai cũng như , bằng nước chảy về nguồn, tuy chúng là họ hàng xa nhưng dù cũng là nhà, cứ dùng nhà .”