Nhị di nương Trần Tú bên cạnh vội vàng an ủi, rót cho Tô phu nhân một ngụm nước từ bình nước ấm: “Phu nhân, đừng nghĩ nữa, uống ngụm nước .”
Tô phu nhân dùng sức lau mắt, hít mũi: “Mặc nhi của nhất định , nhất định .”
“ ! Nương đúng, Mặc nhi chắc chắn , sẽ đến tìm chúng .” Tô Bân cũng ở bên cạnh an ủi, xong còn hung hăng trừng mắt Chương Tử Yên.
Đều tại nàng , nữ nhân ngu ngốc , khiến nương đau lòng.
“Không chắc chắn, nàng vốn chết, hơn nữa còn sống .” Lúc , Tử Thần ở góc xe ung dung .
“Ngươi ?” Mắt Tô phu nhân đột nhiên sáng lên, bà chằm chằm Tử Thần đầy mong đợi : “Ngươi gì ? Hay là thấy nàng ?”
“Nàng gì chứ? Chỉ là bừa để lấy lòng phu nhân thôi.” Chương Tử Yên chế nhạo.
Tử Thần nheo mắt nàng : “Miệng ngươi đúng là đáng đánh, tự ngậm miệng để giúp ngươi ngậm?”
“Ngươi là cái thá gì, dám chuyện với như , là Tam di nương của phủ Tô, cũng là chủ tử chính thức của Tô gia.” Chương Tử Yên the thé quát.
Những của Yên Vũ lâu bên thấy trách mắng Tử Thần, đều tỏ vẻ hả hê, bọn họ đều mong nhanh chóng đuổi ả tiện nhân xuống xe và bộ như bọn họ thì mới cam tâm.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa theo xa gần, bọn họ thính lực , rõ tiếng cãi vã trong xe ngựa.
“Chương Tử Yên tự tìm đường chết, ai cứu nàng .” Tô Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: “ đại chất tử!”
“Bộp.” Một cây gậy đánh đầu Tô Mặc, Tô Mặc rụt cổ, hai tay ôm đầu, cúi đầu ha ha ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-198.html.]
Trần Thiếu Khanh lúc đầu còn giả vờ tức giận nàng nhưng đó cũng nhịn , bật thành tiếng.
Đã quyết định sẽ chiều chuộng nàng cả đời, nàng chiếm chút tiện nghi nhỏ thì chứ, nàng vui thì cứ thôi!
Tô Mặc chớp chớp mắt sư đang đầy cưng chiều, chút dám tin : “Sư , như , ngày nào cũng mặt mày ủ rũ như thần ôn dịch, còn dám chuyện với , từ khi đến đây, như biến thành một khác , còn hung dữ với nữa, cũng dám đùa giỡn với sư .”
Trần Thiếu Khanh đưa mặt gần hỏi: “Vậy thích sư nào hơn?”
Hai con ngựa va , mặt gần như chạm Tô Mặc.
Tô Mặc khỏi né sang một bên: “Cái đó... cái nào cũng thích, chỉ cần là sư thì đều thích!”
Trần Thiếu Khanh xong trong lòng dễ chịu, chính là câu trả lời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Có thể Tô Mặc câu , mãn nguyện, uổng công đuổi theo từ tận thế đến nơi .
Hắn tốn bao nhiêu công sức, chịu bao nhiêu khổ sở, sẽ bao giờ để Tô Mặc .
Quả nhiên càng về phía bắc thời tiết càng lạnh, ban ngày cũng càng ngắn, buổi trưa ăn cơm xong, đầy hai canh giờ, trời tối.
“Quan gia, chân sắp gãy , thể nghỉ ngơi ?” Một cô nương Yên Vũ lâu nhẹ giọng hỏi.
Lão Lý ngẩng đầu trời: “Đi đến chỗ bằng phẳng phía nghỉ.”
Hắn thấy cách đó xa một khu rừng, nghĩ nhất định qua khu rừng khi trời tối hẳn.