Trần Tú chia bánh bao và thức ăn cho , quây quần bên bắt đầu ăn.
Tô phu nhân mời Khương Đại Sơn ăn cùng, từ chối, về chỗ thị vệ ăn cơm, chỉ còn Chương Tử Yên chậm chạp tiếp tục việc.
Con hổ to béo, da của nó đương nhiên dễ xử lý, huống hồ Chương Tử Yên lớn đến như nhưng từng việc gì, khi việc, cảm thấy các ngón tay đều cứng .
Mặc dù cuối thu mát mẻ nhưng nàng đổ một mồ hôi, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ.
Khuôn mặt cũng ướt đẫm, mồ hôi, cũng nước mắt tủi .
Nàng thực sự tủi chết, khác đều ăn cơm, chỉ nàng ở đây việc đói bụng.
Một lát , Khương Đại Sơn ăn cơm xong , thấy Chương Tử Yên rơi nước mắt việc, lập tức : “Để , tiểu phu nhân ăn cơm .”
Tô phu nhân đang ăn bánh bao, xong lập tức : “Không , nàng xong, ăn, quan gia ngài đừng để ý đến nàng , nàng nhiều thì sẽ lên thôi.”
Chương Tử Yên xong nước mắt chảy ròng ròng.
Tô Côn cầm nửa chiếc bánh bao dậy định đưa cho nương, Tô phu nhân lạnh lùng quát: “Ngồi xuống!”
Tô Côn sợ đến mức lập tức xuống, sợ hãi dám nhúc nhích.
Tô Lâm dám ngẩng đầu, chỉ nhét đồ ăn miệng.
Tô Bân mẫu đang ép Tam di nương tự lập, dù lúc thể trông chờ bất kỳ ai, chỉ thể trông chờ chính .
Mọi đều như .
Cuối cùng da cũng xử lý xong, eo Chương Tử Yên mỏi nhừ, tay nàng cũng cứng đờ như dính chặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-208.html.]
Tô phu nhân ăn xong, đến xem, trầm giọng : “Đi ăn cơm .”
Lúc Tô Côn đến nắm tay nàng kéo nàng xuống, những khác đều ăn xong hết, chỉ còn một chút thức ăn và một chiếc bánh bao, nàng cúi đầu bắt đầu ăn.
Tô phu nhân bảo Tô Bân phơi da ở bên ngoài xe, đó cả nhà tìm chỗ chuẩn nghỉ ngơi.
“Nương, xe , con dẫn theo ngủ bên ngoài là .” Tô Bân .
“Con ở cùng nương.” Tô Côn xong ôm chặt lấy Chương Tử Yên.
“Được , và Trần Tú, Tử Thần ở trong xe, các con ngủ bên ngoài .” Tô phu nhân xong lên xe.
Chương Tử Yên xong, cố nén nước mắt nhai mạnh chiếc bánh bao trong miệng, bây giờ nàng sống còn bằng ngoài.
Nếu lão gia còn sống, nàng và hai hài tử nhất định sẽ đối xử như nhưng bây giờ nàng nhẫn nhịn, hai hài tử còn nhỏ, nàng chỗ dựa.
“Mọi nghỉ sớm , ngày chúng sẽ đến Thanh Thành, đến lúc đó thể ngủ ngon .” Lão Lý đeo đao , trong đám hô to.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thanh Thành?” Chương Tử Yên đột nhiên nhớ đến một , khỏe ?
Hắn sa sút đến mức ?
Sắp đến Thanh Thành , thể giúp ?
Lúc tâm trạng Tô Bân cũng phức tạp, dựa gốc cây, lăn qua lộn ngủ .
“Ca, nhớ Đinh Lan tỷ ?” Tô Quân ca ca đầy tâm sự, nhỏ giọng hỏi: “Không tỷ đang ở Thanh Thành , nếu đến, khi sẽ đến tìm .”
“Nói bậy, ngủ .” Tô Bân bực bội lật sang một bên.