“Tô Mặc, cùng...”
“Không cần , sư , chúng nó nỡ xa .” Tô Mặc lắc đầu như trống bỏi.
Chơi thì chơi thế nào cũng , việc thì .
Trần Thiếu Khanh cũng gì, cầm hạt giống và xẻng sang bờ bên trồng thuốc.
Tô Mặc sư khuất bóng, nàng đột nhiên một ảo giác, thấy gian rộng nhiều thế?
Hóa thể thấy hết, chỉ mấy dãy nhà , bây giờ cảm thấy sâu hơn, sư xa đến mức thấy bóng ?
Nàng đột nhiên nhớ dạo gần đây sức khỏe của Tô phu nhân vẻ yếu, luôn cố gắng gượng dậy, nàng cầm mấy cái bình nước múc đầy nước suối, định nhân lúc nghỉ ngơi buổi tối, nàng sẽ đổi bình nước, để cả Tô gia đều thể uống nước suối trong gian.
Điều lợi cho sức khỏe.
Chơi chán với mấy con hổ nhỏ, Tô Mặc thả chúng , mấy đứa nhỏ chạy chơi.
Tô Mặc qua cầu, tìm thấy Trần Thiếu Khanh đang chăm chú trồng thuốc.
Trồng xong, tưới nước suối, thấy cây thuốc bắt đầu nảy mầm, Tô Mặc với sư : “Tương lai chúng thể thương nhân bán thuốc, chắc chắn thể trở thành giàu nhất Ly quốc.”
“Được thôi, trồng, bán, để sư phụ quảng cáo, chúng quả là tổ hợp hảo.” Trần Thiếu Khanh càng càng thấy .
Nếu thực sự một ngày như thì cuộc sống quả là quá như ý.
Hắn và sư cùng ở bên sư phụ, cho dù ngày ngày nông dân trồng thuốc, vẫn vô cùng vui vẻ!
“Hít thở sâu, thở chậm...” Đột nhiên từ bên ngoài gian truyền đến một giọng rõ ràng và quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-217.html.]
“Là sư phụ!” Hai đồng thanh kêu lên.
Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc chăm chú lắng .
“Sư phụ đang khẩu quyết ẩn .” Tô Mặc : “Đang cho đấy.”
Lúc Trần Thiếu Khanh để ý đến Tô Mặc, mà từng chữ từng câu ghi nhớ khẩu quyết của sư phụ trong lòng.
Thời kỳ đặc biệt, sư phụ phá lệ, bắt đầu khởi động chế độ dạy đồ .
Tử Thần từng chữ khẩu quyết ẩn lặp ba , đó bắt đầu thần công mượn lực, thuật xuyên tường, thuật dịch chuyển tức thời, cho đến khi nàng áy chắc chắn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhớ hết mới dừng .
“Tử Thần cô nương ? Ngủ mà miệng vẫn lẩm bẩm, hơn một canh giờ , vẫn thế?” Trong xe, Tô phu nhân và Trần Tú tiếng của Tử Thần đánh thức, hai thì thầm bàn tán.
“Cô nương thật đáng thương, cũng từng là tiểu thư khuê các, gia đạo sa sút, bán thanh lâu.” Tô phu nhân thở dài : “Ước chừng đang mơ thấy ác mộng.”
Một lát , Tử Thần cuối cùng cũng yên tĩnh , ngủ say sưa.
Tô phu nhân phất tay với Trần Tú cũng tiếp tục ngủ.
Trong xe yên tĩnh trở , ngoài tiếng côn trùng và chim hót xa xa thỉnh thoảng vang lên.
Đột nhiên, Chương Tử Yên ngủ say từ lâu lặng lẽ dậy, nàng thấy trong xe còn động tĩnh gì, liền nhẹ nhàng bước xuống xe.
Cách đó xa, một bóng đen đang vẫy tay với nàng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng do dự một lát vội vàng chạy tới.
“Nàng thật sự chịu ngoài ? Bảo bối.” Một đôi bàn tay to lớn ôm nàng lòng, ôm chặt lấy nàng , nàng gần như ngạt thở.
“Ngươi buông tay...” Chương Tử Yên nhịn sự buồn nôn trong lòng mà giãy giụa, nếu tên nam nhân hôi hám giá trị lợi dụng, nàng thể để ý đến ?