Giọng của lớn, khiến Từ tri phủ và Vương Cố đều về phía .
“ , đại công tử, ngoại trừ tiền viện và tân phòng, những phòng khác đều trống , lão gia tức đến mức thổ huyết, phu nhân lúc đó ngất xỉu, bây giờ cũng ngoài , tìm lang trung, công tử mau nghĩ cách !”
Bà tử xong vội vã , phía loạn thành một nồi cháo, bà còn về chăm sóc phu nhân.
Vương Cố xong, tỏ vẻ khinh thường: “Kiều đại công tử, trò quá , là thể gia hạn sính lễ cho ngươi, ngươi còn diễn một màn như , thật sự coi chúng là đồ ngốc ? Nếu ngươi như thì trong vòng ba ngày ngươi gom đủ sính lễ, còn đưa nghĩa của lành lặn đến mặt chúng , nếu đừng trách chúng nể tình phu với ngươi.”
“Lần là thật sự còn nữa, nếu tin, hai vị công tử cứ xem, Từ đại nhân, thảo dân báo án, trong vòng một ngày, ngoại trừ tiền viện và tân phòng của thảo dân, những phòng còn của Kiều phủ đều trộm sạch.” Kiều Uyển xong liền phịch xuống đất.
Từ tri phủ kinh ngạc dậy: “Ngươi là đều trộm sạch ? Ngay trong hôm nay?”
“ , ngay cả mười vạn lượng vàng sính lễ của Kiều phủ chúng cũng cánh mà bay.” Kiều Uyển gần như sụp đổ.
Từ tri phủ đang đất, suy nghĩ xuống ghế: “Kiều công tử, bây giờ chúng đang thẩm vấn vụ án của phu nhân ngươi, còn vụ trộm ở Kiều phủ, tìm thời gian khác để thẩm lý.”
Vương Cố xong, lạnh Kiều Uyển, Từ tri phủ cũng bắt đầu nghi ngờ Kiều Uyển.
Ban ngày ban mặt, đồ đạc trong nhiều phòng như trộm sạch trong nháy mắt, động tĩnh lớn đến mức nào, huống hồ, nếu nhiều đồ đạc như trộm , chẳng phả bọn họ chỉ thể ngoài từ cửa chính phía ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-265.html.]
Cho dù là từ cửa khác thì ở trong phủ lâu như ai phát hiện ?
Lời quá nhiều lỗ thủng, chỉ cần hỏi một câu là thể khiến Kiều Uyển câm nín.
Xem Kiều Uyển giả ngốc, mà là thật sự ngốc, coi bọn họ là đồ ngốc cũng đành, mà còn coi Từ tri phủ là đồ ngốc để lừa gạt.
“Từ đại nhân, vẫn nên tra xét chuyện của nghĩa của chúng , đừng để ý đến .” Vương Cố liếc Kiều Uyển đang đất, với Từ Dịch Chi: “Bằng chứng rõ ràng, chắc chắn là Tô Bân bắt cóc , nhận thì dùng hình với , theo thấy Từ đại nhân quá nhân từ .”
Hắn bóng gió với Từ Dịch Chi.
Từ Dịch Chi thể ý tứ trong lời của , gật đầu, với Tô Bân: “Bản quan cho ngươi cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi bắt cóc Kiều phu nhân , ngươi giấu nàng ở ? Mau khai thật!”
“Không ! Ta từng gặp Kiều phu nhân nào!” Tô Bân lớn tiếng .
Quả nhiên một ổ rắn rết, tri phủ đại nhân cũng bắt đầu ôm đùi .
“Tri phủ đại nhân, thị vệ thể chứng, nhi tử ngoài từng hành động một , nếu tin, thể tìm tên thị vệ đó đến hỏi.”
“Hỏi bọn họ, bọn họ theo Tô Bân cùng khoác lác chắc chắn lợi, trong miệng còn thể lời thật ?” Vương Cố bắt đầu với Từ Dịch Chi.