“Kiều Uyển, ngươi đúng là , ngươi dám ngươi và chuyện đó ?” Chương Tử Yên hỏi.
“Là ngươi hạ thuốc , gì cả, là ngươi luôn quyến rũ .” Kiều Uyển độc ác .
“Ha ha, hóa là quyến rũ ngươi, quyến rũ đến mức ngươi con với ...” Chương Tử Yên lẩm bẩm, lảo đảo về phía .
Nàng đến mặt Kiều Uyển, chằm chằm : “Ta vẫn luôn nghĩ rằng trong lòng ngươi chỉ , liều c.h.ế.t đến tìm ngươi, chỉ nương nhờ ngươi, tìm một nơi nương cho và nhi tử, ngờ ngươi giống với trong lòng , ngươi trở thành ác quỷ từ lúc nào, là ngươi vẫn luôn như ?”
“Cút đồ tiện nhân!” Kiều Uyển đẩy nàng nhưng ngờ Chương Tử Yên túm chặt, nàng đột nhiên rút một cây trâm gỗ đầu đ.â.m thẳng cổ họng Kiều Uyển.
Một cái, rút một cái...
Tổng cộng đ.â.m năm sáu , cho đến khi đ.â.m thủng cổ Kiều Uyển, m.á.u chảy đầm đìa, còn thở, Chương Tử Yên vẫn dừng .
Đến khi phản ứng , định giữ nàng thì nàng đột nhiên rút trâm , nhanh chóng đ.â.m chính , một nhát chí mạng, lập tức tắt thở.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh chứng kiến tất cả chuyện, chó cắn chó, c.h.ế.t cũng đáng!
“Nhi tử của , nhi tử của !” Kiều lão gia và phu nhân tin chạy đến, thấy đầy m.á.u mặt đất, lóc xông lên.
Vương Cố phái ngăn : “Muốn lấy xác, tiên hãy mang năm trăm lượng vàng và giấy tờ của năm cửa hàng mà nợ đến đây, nếu thì chỉ thể ném xác bãi tha ma cho chó hoang ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-270.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hắn gì mà nợ công tử nhiều tiền như ?” Kiều lão gia lẩm bẩm hỏi.
“Ông tự xem .” Vương Cố ném tờ giấy nợ tay xuống đất.
Kiều lão gia nhặt lên, xem kỹ, tay bắt đầu run rẩy, đột nhiên mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Phu nhân của ông ôm ông lóc thảm thiết.
“Mặc Mặc, thật sự hai con ch.ó kéo thứ ?” Trần Thiếu Khanh hỏi, thực trong lòng đáp án, chỉ cố ý trêu chọc Tô Mặc mà thôi.
“Sư , chuyện ve sầu thoát xác, chim sẻ rình bắt ? Để hai con ch.ó dọn dẹp sạch sẽ Kiều gia chúng tay chẳng sẽ nhàn hạ hơn ?” Tô Mặc hỏi, đôi mắt to tròn lấp lánh.
Một sư thông minh như hiểu chuyện , nàng tin!
Để thể lấy xác, Kiều gia đành bán hết đồ đạc, bán nhà bán cửa hàng, cuối cùng cũng gom đủ năm trăm lượng vàng, chọn năm cửa hàng từ mấy cửa hàng còn , cầm khế ước đến đưa cho Vương Cố.
“Nhi tử của mất, các hãy mang Vu cô nương về , mối hôn sự , e rằng Kiều gia chúng thể với tới.” Kiều lão gia yếu ớt .
Gia đình sa sút, thể nuôi nổi nghĩa nữ của Ngự sử đại nhân, Ngự sử đại nhân là quý nhân của ông , rõ ràng là Diêm Vương đến đòi mạng Kiều gia.
Ông bất kỳ liên quan nào với nhà ngự sử nữa.
“Nói , thể mang nghĩa của nhưng mười vạn lượng vàng cũng trả , chuyện tử tế với ông, ông cũng đừng giả vờ ngây ngốc với !” Vương Cố gật đầu ông .