Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 289

Cập nhật lúc: 2025-05-04 22:47:28
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu ca ca, thuốc, ngươi giúp lấy ?” Một nữ nhân mắt như tơ, chỉ n.g.ự.c hiệu với .

“Ồ, ... ...” Quả nhiên Phàm Trần tới đưa tay đó.

Mò hai cái, mò thấy thuốc, mò thấy một thứ mềm mại, ngẩn một lúc, đột nhiên phản ứng , rút tay định chạy.

“Mò chạy, !” Nữ nhân xong liền nhào tới , như hổ đói vồ mồi.

“Các tỷ , nhanh lên, còn chúng nữa.” Bảy tám nữ nhân lập tức vây thành một vòng, đều chằm chằm miếng thịt mỡ Phàm Trần.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Á! Buông , á! Á!” Tiếng kêu thảm thiết của Phàm Trần truyền đến, tiếng cao hơn tiếng nhưng kỳ lạ là một ai tới.

Thị vệ ngốc, sớm đám kỹ nữ uống xuân dược, bất kỳ nam nhân nào tới gần đều như dê miệng cọp.

Thư sinh đúng là c.h.ế.t kịp ngáp.

“Lý ca, chuyện ? Sao bọn họ uống xuân dược?” Có tò mò hỏi.

“Có lẽ loại thuốc thể trừ thấp, ấm áp?” Có đoán.

“Câm miệng!” lão Lý quát: “Tất cả mặt tường, một canh giờ , trói hết đám nữ nhân , đuổi ngoài mưa.”

Tô Mặc bên cạnh xem hăng say.

Đột nhiên cảm thấy mắt một đôi tay to che , tai cũng nhét một cái ôm ấm áp, nàng giãy dụa nhưng càng giãy dụa thì càng siết chặt.

Đợi đôi tay to buông , Tô Mặc phát hiện ở trong gian của sư .

Một chiếc bàn vuông bằng gỗ táo, đó bày đủ loại đồ ăn ngon, cá nướng, vịt , xôi sen, thịt kho tàu, tôm chiên giòn...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-289.html.]

Hóa là đồ Tô Mặc thích ăn.

“Sư , đều do ?” Tô Mặc kinh ngạc hỏi.

“Ừ, nếm thử xem, ngon ?” Trần Thiếu Khanh nàng đầy mong đợi.

Tô Mặc định đưa tay , Trần Thiếu Khanh vội vàng ngăn , nắm lấy tay nàng, tiện tay lấy một chiếc khăn tay lau tay cho nàng, đưa cho nàng một đôi đũa: “Ăn ! Ăn từ từ thôi.”

Tô Mặc nhận lấy đôi đũa, vội vàng gắp một miếng thịt kho tàu cho miệng, lập tức cảm thấy hương thơm tràn ngập khoang miệng: “Ngon quá! Ngon quá! Ngon quá!”

Nàng ăn gật đầu lia lịa, liên tục khen ngợi.

Trần Thiếu Khanh nàng khen, vẻ mặt thỏa mãn, cuối cùng cũng đợi đến ngày , vì ngày , thực sự bỏ quá nhiều.

“Sư , cũng ăn .” Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh ngây ngốc , cũng gắp một miếng thịt định đút cho , đột nhiên nhớ chê , định rụt thì phát hiện miếng thịt đũa miệng Trần Thiếu Khanh.

Hắn ăn ngon lành, còn thích thú.

chê ? Tô Mặc trong lòng cũng vui như nở hoa, nàng quyết định thử thêm nữa.

gắp một miếng cá nướng đưa đến bên miệng Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh hai lời, một ngụm ăn hết miếng cá nướng.

“Mặc Mặc đừng suốt ngày lo cho , cũng ăn .” Nói dùng bánh cuốn cho nàng một miếng thịt vịt, Tô Mặc định nhận lấy, Trần Thiếu Khanh xua tay, hiệu cho nàng há miệng, đưa miếng bánh cuốn thịt miệng Tô Mặc.

“Sư , cho thêm miếng thịt nữa.”

“Mặc Mặc, nếm thử cái .”

Hai ngươi đút một miếng, đút ngươi một đũa, ăn vui vẻ, vô cùng thích thú.

Lúc bên ngoài từ sóng dữ cuồn cuộn, cũng trở nên lặng sóng.

Loading...