Tiểu Diệp quan tâm, nàng tiến lên lật vại nước, thấy đồ vật bên , nàng khỏi trợn tròn mắt.
“Nhiều kẹo thế ư? Đại nương, nhiều kẹo thế?” Tô Thành vui mừng kêu lên, nhanh tay nhanh mắt lấy một nắm, đó chia cho đại ca và nhị ca, còn đưa cho Tô Côn và Tô Lâm.
“Ngon quá! Thật ngọt.” Tô Bân cố ý ăn kẹo thật to mặt : “Lý thị vệ nếm thử ?”
Tô phu nhân bất lực: “Đây là đồ ăn vặt quý giá mà Tôn tướng quân tặng cho chúng , sợ mấy tiểu hài tử ăn hết một lúc nên giấu trong , ngờ lòng hiểm độc vu khống, Lý thị vệ, bây giờ sự thật sáng tỏ, ngươi trả công bằng cho , trả công bằng cho Tô gia!”
Nói xong, Tô phu nhân trừng mắt Tiểu Diệp, khí thế bức .
Lý thị vệ hít một , rằng chuyện hôm nay chọc giận Tô phu nhân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Diệp vẫn cam tâm, ôm chiếc vại rỗng lật qua lật , là bánh và kẹo, thứ cần giấu giếm ?
“Chắc chắn cái vại , lẽ bọn họ còn vại khác, hoặc là chuyển nơi khác.” Tiểu Diệp sắp phát điên .
“Chát!” Một cái tát giòn giã giáng mặt nàng , Tô phu nhân lạnh lùng quát: “Ngươi còn dám bậy bạ, bẩn thanh danh Tô gia, nhất định sẽ lấy mạng quèn của ngươi!”
Tiểu Diệp đánh choáng váng, ôm mặt những tỷ còn nhiệt tình như lửa: “Bà đánh !”
Vài cô nương của Yên Vũ lâu đều giống như thấy, chỉ nhếch mép đầu chỗ khác.
“Lý thị vệ, bà đánh !” Tiểu Diệp với lão Lý.
Lão Lý thở dài, với Tô phu nhân: “Phu nhân, cái tát coi như đánh xong, tiếp theo đến lượt khác.”
“Chát!”
“Chát!” Đầu tiên là Tô Bân, đó là Tô Quân, Trần Tú cũng khách sáo, tiến lên tát nàng một cái thật mạnh.
Mặt Tiểu Diệp lập tức sưng vù, nhất là Tô Bân và Tô Quân tay mạnh, dù họ còn trẻ và luyện võ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-306.html.]
Lúc , Tô Thành nhỏ tuổi tới, vẫy tay với Tiểu Diệp: “Ngươi xuống, nếu với tới.”
Tiểu Diệp tức phát điên, một tiểu hài tử như mà cũng dám bắt nạt , nàng nghiến răng định một câu tàn nhẫn.
Lão Lý lệnh: “Ngồi xuống!”
Nàng khỏi sửng sốt: “Lý thị vệ...”
“Ngồi xuống, thấy !” Lão Lý tức giận, quát lớn.
Đều là do nàng mà hành trình chậm trễ, còn chọc giận Tô gia, thể cho nàng dễ chịu!
Tiểu Diệp ấm ức xuống, cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên, nếu thấy mặt ngươi!” Tô Thành nhỏ tuổi vẫn hài lòng.
Tô Mặc vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thành, suýt nữa thì bật .
“Được , cao trào của vở kịch bắt đầu từ đây!” Nàng nghĩ , lặng lẽ đặt chiếc túi tiền trong tay lên chân Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp nhắm mắt chờ ai tát.
Tô Thành tiến lên, nghiến răng dùng hết sức bình sinh tát mạnh mặt nàng .
“Chát!”
Một cái tát giòn giã, đánh cho Tiểu Diệp ngã xuống đất.
“Rầm.” chiếc túi tiền rơi xuống.
“Túi tiền của ! Đó là túi tiền của !” Một tên thị vệ mất đồ ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Hắn chạy tới nhặt từ đất lên, lật qua lật xem: “Không sai, đây là túi tiền của !”