Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 339

Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:26:52
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày , quãng đường họ còn nhiều hơn mười mấy năm cộng , đặc biệt là hôm nay leo ngọn núi trọc lạnh lẽo và dốc , suýt nữa thì mất mạng.

Tô gia cũng khó chịu, vì họ còn mang theo những kiện hành lý nặng nề, đây đều là Tôn Hằng cho họ, xe ngựa thì còn đỡ, dùng tiện nhưng xe ngựa thì trở thành gánh nặng.

“Lý ca, thì nghỉ thêm một lát ?” Một tên thị vệ thấy đều mệt mỏi, với lão Lý.

Lão Lý thở dài, dừng dừng, như sẽ mất nhiều thời gian.

Nếu đến Mạc Bắc đúng hạn, họ những nhận tiền lương, mà còn thể phạt.

“Lý ca, mài d.a.o chậm việc chặt củi, nghỉ ngơi xong, họ mới thể tiếp tục lên đường, nếu cố , sẽ phản tác dụng, nếu bệnh hoặc vì quá mệt mà xảy chuyện thì sẽ càng chậm trễ hành trình.”

Tên thị vệ thấy lão Lý lên tiếng, tiếp tục khuyên nhủ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, thì nửa canh giờ.” Cuối cùng lão Lý cũng lên tiếng.

Mọi lượt tìm chỗ nghỉ ngơi, Tô gia thành một nhóm, hai tỷ Trương Liên cạnh Tô gia.

Vài thư sinh thành một nhóm.

Tiếp theo là bảy tám cô nương của Yên Vũ lâu tụm với .

Chỉ Tiểu Diệp là ai để ý đến nàng , nàng đành tự tìm một chỗ vướng víu để .

Nơi nàng một cái dốc nhỏ, nàng dốc, cảm thấy như sẽ tránh gió và ấm áp hơn.

Tay nàng đau.

Nàng bàn tay đỏ sưng, ánh mắt chằm chằm tên thị vệ họ Khương cách đó xa.

Vừa khéo, Khương Đại Sơn cũng đang lạnh lùng liếc nàng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-339.html.]

Tiểu Diệp khỏi rùng , ánh mắt của thật đáng sợ, giống như một con sói đang chờ đợi thức ăn.

Nàng bất giác lùi một gốc cây lùn.

Đột nhiên nàng như chạm thứ gì đó, một thứ mềm mềm.

Nàng cúi đầu kỹ, phát hiện gốc cây lùn dịch chuyển vị trí.

Tiểu Diệp sợ đến mức suýt hét lên, một mũi tên nhỏ chĩa thẳng nàng : “Kêu lên là b.ắ.n c.h.ế.t ngươi.”

Gốc cây lùn lên tiếng.

Lúc Tiểu Diệp mới rõ thì mặt đất một đang sấp, phủ đầy cỏ khô, đầu đội gốc cây lùn .

“Ngươi... ngươi!” Tiểu Diệp sợ đến mức giật , nên lời.

“Phụt!” Người b.ắ.n một mũi tên nỏ trúng n.g.ự.c Tiểu Diệp, Tiểu Diệp trợn mắt, ngã xuống đất chết.

Nhìn thấy nàng đột nhiên biến mất, trong mắt Khương Đại Sơn thoáng hiện lên một tia nghi hoặc.

Hắn dậy quanh, thấy đều mệt mỏi như một bãi bùn, ai để ý đến , từ từ về phía nơi Tiểu Diệp nghỉ ngơi.

Đi đến dốc, xuống, kinh ngạc phát hiện bên một con đường bằng phẳng, quanh co thông đến phía bên của ngọn núi.

Hắn bừng tỉnh, trách gì họ mệt như , hóa căn bản là tìm đúng đường.

Hắn định gọi lão Lý thì phát hiện Tiểu Diệp mặt đất, n.g.ự.c cắm một mũi tên lông vũ, m.á.u chảy đầm đìa.

Khương Đại Sơn ngẩn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy gì đó, nhanh chóng thu , như thể thấy gì cả.

Mũi tên gốc cây lùn chĩa dần dần thu .

Lúc , con đường dốc hai chiếc xe ngựa chạy qua “Lạch cạch.”

Loading...