Lúc Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng trở về gian của .
Tô Mặc thăm ruộng thuốc , tệ, quả nhiên dược liệu cao hơn ít.
Vài ngày nữa thể thu hoạch một đợt.
Đến lúc đó giao đợt dược liệu cho Trịnh lang trung, để ông thống nhất bán ngoài, một khoản tiền lớn về tay.
Tô Mặc những dược liệu đang phát triển mạnh mẽ ruộng, như thể thấy nhiều bạc đang lấp lánh.
“Không tệ! Tiền đồ vô lượng... Các bảo bối mau cao lớn lên, đổi thành tiền, phát tài phát tài...” Tô Mặc ngừng lẩm bẩm với dược liệu.
“Ầm”
Chỉ thấy một tiếng nổ lớn truyền đến tai Tô Mặc.
Nàng vội vàng nhảy khỏi gian, cầm đèn pin chiếu khắp nơi, phát hiện một sườn dốc một chiếc xe ngựa lật.
Tiếng động chính là truyền đến từ đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Là một giọng già nua truyền từ trong xe.
Tô Mặc vội vàng chạy tới, lúc Trần Thiếu Khanh cũng kinh động, khỏi gian.
Hai cùng đến sườn dốc.
Đến gần mới phát hiện sườn dốc cao như , may mà bọn họ rơi xuống lớp đất vàng dày, nếu nếu là đất cứng thì chắc chắn mất mạng từ lâu.
Người đánh xe hất văng xa, đầu đầy m.á.u ngất .
“Cứu ! Cứu !” Giọng trong xe truyền .
Trần Thiếu Khanh vội vàng vén rèm lên, thò , dùng nhiều sức mới kéo ông lão .
Đây là một ông lão tóc bạc trắng, sáu mươi bảy mươi tuổi, tóc và mặt đều chảy máu, cũng máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-379.html.]
Ông lão mở mắt Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh, đau đớn rên lên: “Ta... chân ... hình như gãy ...”
Nói xong, đầu ngửa , ngất .
“Mặc Mặc, chúng đưa hai họ gian, ông lão cần phẫu thuật.” Trần Thiếu Khanh cùng Tô Mặc khiêng ông lão gian của Tô Mặc.
Hai ngoài kiểm tra đánh xe, phát hiện ông còn thở.
Kiểm tra kỹ, phát hiện ông trục xe ngựa đổ đè đầu, hẳn là c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Trong gian của Tô Mặc phòng thí nghiệm y tế, trong phòng thí nghiệm đầy đủ các loại dụng cụ y tế.
Hai mặc áo blouse trắng khử trùng, bắt đầu phẫu thuật nối xương cho ông lão.
Hơn một giờ , ca phẫu thuật kết thúc thuận lợi, thành công.
May mà kịp thời, nếu ông lão sườn dốc một đêm thì chắc ai phát hiện .
Sau khi xử lý xong vết thương đầu và các bộ phận khác cơ thể ông , hai ước chừng ông lão cũng sắp tỉnh.
“Sư , ông tỉnh thì , nhà ông ở , cũng ông là ai? Không thể để ông ở trong gian mãi .” Tô Mặc chút lo lắng.
“Không , quên hai cái đuôi nhỏ , chúng thông minh, nhất định thể điều tra ông lão là ai.”
Trần Thiếu Khanh nhắc nhở nàng.
“ , quên hai đứa chúng? Hai đứa ?” Tô Mặc nhớ chúng dắt hai con ngựa tìm chỗ cho ăn, đến giờ vẫn về.
“Không là cưỡi ngựa bỏ trốn chứ?” Tô Mặc hỏi.
“Không !” Trần Thiếu Khanh dứt lời thì thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi giòn tan: “Tỷ tỷ! Ca ca, hai ở ?”
Là giọng của Tiểu Tứ.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh , hai ẩn khỏi gian.
“Ở đây, hai đứa , chúng tìm hai đứa.” Tô Mặc cố tình nghiêm mặt hỏi.